Màn Thầu với Sủi Cảo vừa xuống xe đã quen thuộc đi trước thang máy chuyên dụng.
“Đi bên này!”
Bảo vệ vẫy vẫy hai nhóc: “Bên này còn có một cái thang máy
Vì không cho nhân viên công ty nhìn thấy, bảo vệ cố ý sắp xếp cho bọn nhóc ngồi thang máy thẳng đến chung cư, vừa ra khỏi cửa liền thấy chung cư xa hoa.
Sủi Cảo xe nhẹ đường quen đi đến một nơi bên cạnh.
“Anh chậm một chút! Nơi đó có người!” Màn Thầu một tay kéo cậu lại.
Thân nhỏ đầy thịt đứng không vững, hơi hồi hộp một chút, cả người ngồi trên sàn nhà.
Cậu oan ức oa oa méo miệng: “Em không thể nhẹ một chút sao? Tên nhóc thổi!”
Màn Thầu khó xử: “Chỉ là em nôn nóng thôi.”
Hai người bọn cậu đứng trước khe cửa, nhìn qua văn phòng sáng tỏ rộng rãi, nhìn thấy mấy vị cấp cao cung kính đứng ở đó, Mục Lâm Kiên như là vua chúa cao lãnh kiêu ngạo ngồi đó, lắng nghe mỗi người báo cáo.
Màn Thầu với Sủi Cảo bị cái chiến trận uy nghiêm bá khí này làm cho kinh ngạc. “Lúc nào chúng ta mới có thể trâu bò giống con hàng này đây?”
“Sau khi lớn lên”.
Sủi Cảo bất đắc dĩ thở dài: “Vậy lúc nào thì mới có thể lớn lên?”
“Cực kỳ lâu?
Màn Thầu phiền muộn thở dài, bây giờ mới ba tuổi, khoảng cách trưởng thành còn đến mười lăm năm...
“Nếu như ba chúng ta là người siêu cấp giàu thì tốt rồi!” sủi cảo tịch mịch chuyển người nhỏ, khát vọng nói.
“Ba chúng ta chết rồi, đừng suy nghĩ nhiều”
Tiếng xì xầm khiến Mục Lâm Kiên nghe được.
Anh khép lại văn kiện trong tay, đạm mạc giương mắt: “Cậu đi tìm gì đó ăn!”
Giám đốc đang báo cáo sững sờ: “Tôi?”
“Ừm! Thứ trẻ con thích!”
Thế nhưng.. Lúc đầu đang báo cáo công việc tốt đẹp, đột nhiên bị gọi đi chọn món ăn.