Mục Lâm Kiên làm cho hai người ở đây hoảng sợ kinh ngạc.
“Lão già, những chuyện này không cần ông làm ẩu, cho dù Vũ Vân Hân năm mươi tuổi, người cuối cùng cô ấy gả cho vẫn là tôi. Hơn nữa, tôi không thể che chở mấy bé con kia sao? Ngày mai tôi sẽ sắp xếp thêm nhiều người đến chăm sóc một chút thì chuyện sẽ được giải quyết thôi mà”.
Ở trong mắt ông cụ Mục thì Mục Lâm Kiên chính là trò đùa.
Có điều, đến bây giờ ông ta vẫn cho rằng Mục Lâm Kiên không biết thân thể của con, cho nên chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng mà Mục Lâm Kiên muốn cưới Vũ Vân Hân thì ông ta kiên quyết không đồng ý.
Bởi vì cái người phụ nữ này là giả!
Cũng không phải là mẹ của ba đứa nhóc.
“Thời gian không còn sớm nữa, tiễn khách đi” Giọng nói lạnh lùng trầm thấp của Mục Lâm Kiên vang lên.
Mấy bảo vệ sau lưng lễ phép mời ông cụ Mục đi.
“Cái tên nhóc thối này, sau này mày sẽ hối hận!”
Mục Lâm Kiên gương mặt lạnh lùng, nắm lấy tay Vũ Vân Hân đi đến phòng bệnh.
Một khắc này, Vũ Vân Hân chưa bao giờ có cảm giác thật như thế.
Ngọn lửa chờ đợi trong lòng cũng không có gián tiếp thiêu đốt, dáng vẻ Mục Lâm Kiên che chở cô, cực kỳ giống người đàn ông cô mơ tưởng trong lòng.
Đối với cô mà nói, trong một gia đình, địa vị của người đàn ông là quan trọng nhất, anh có tác dụng hàn gắn gia đình với nhau.
Lúc bản thân mình gặp oan ức, thân là chồng thì anh nên đứng ra, cho dù không muốn thiên vị người vợ này, nhưng là cũng phải công đạo.
Lúc cô hoàn toàn không tiếp nhận được mình bị người quở trách, hiểu lầm, khi dễ, chồng của mình mà làm như không thấy, có tại như điếc, thậm chí tránh đi, hoặc là hùa theo người khác trách mắng cô.
Vũ Vân Hân một mực nắm chặt cái bàn tay to lớn khoan hậu kia, trong mắt hiện ra ảnh sao, tim nhảy bịch bịch.
“Tôi ở trên lầu, có việc thì điện thoại cho tôi.” Mục Lâm Kiên đưa cô đến phòng bệnh, thấy bọn nhỏ trong phòng đã ngủ thiếp đi, anh liền không tiến vào.
“Vâng!”
Vũ Vân Hân ngại ngùng lên tiếng đồng ý.
“Bất kể như thế nào, đêm hôm khuya khoắt không cho phép đi ra ngoài một mình” Mục Lâm Kiên thân mật khẽ vuốt cái trán cô.
Cô cũng không có từ chối giống như trước đây, mà là khuôn mặt nhỏ có chút tới gần, hơi thở ấm áp phun đến chóp mũi anh tuần của Mục Lâm Kiên.
Yết hầu khô khốc một hồi khát, nuốt một ngụm nước bọt.
Môi mỏng của Mục Lâm Kiên khẽ nhếch, làm cho cô nhịn không được mà nghĩ gần thêm chút nữa.
Trong lúc vô tình, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Lục Tâm đứng ở sau lưng Mục Lâm Kiên, anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, môi khẽ nói, Vũ Vân Hân nhìn hiểu.