Mắt thấy dáng vẻ gấp gáp muốn xác nhận của Vũ Vân Hân, tổng giám đốc Lăng hiện lên ý nghĩ xấu xa.
Đôi tay non nớt kia đang níu lấy cổ áo anh ta, ý muốn bảo vệ mạnh liệt làm cho tổng giám đốc Lăng đột nhiên muốn chiếm hữu người phụ nữ trước mắt này.
Đây chính là lần đầu tiên Vũ Vân Hân gần anh ta đến vậy, trong nháy mắt anh ta quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa, liền tạo thành thế giới hai người không ai quấy rầy.
Ham muốn của tổng giám đốc Lăng khiến anh ta nắm chặt hai tay, hai tay siết chặt Vũ Vân Hân: “Đừng nôn nóng! Không tìm thấy con thì tôi với cô đi tìm là được rồi”
"Có thật không?" Vũ Vân Hân đã không để ý đến những chi tiết này: “Tối hôm qua anh nhìn thấy Bánh Bao đi theo tôi lúc nào vậy?”.
Tổng giám đốc Lăng thấy đề tài này có thể làm cho Vũ Vân Hân níu lấy không buông, liền tiểếp tục nói mò: “Có lẽ khoảng hai giờ”.
Lúc này đúng là lúc Vũ Vân Hân đi ra ngoài phòng bệnh tim Bánh Bao.
“Nhìn thấy ở đâu?”
“Cầu thang”
Bởi vì anh ta nhìn thấy cảnh tượng có thân mật với Mục Lâm Kiên ở cầu thang.
Nghĩ đến chuyện này lòng anh ta khó chịu giống như bị một ngàn cây châm đâm vào, lòng bàn tay bỗng nhiên dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
Hành động thân mật làm cho Vũ Vân Hân bỗng nhiên đẩy ra, dùng ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm anh ta.
“Thật là xin lỗi, trên sàn nhà có mảnh kính, tôi sợ cô giẫm lên chúng”
Vũ Vân Hân thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía sàn nhà, quả thật là có mảnh kính: “Vì sao trên hành lang lại có mảnh kính chứ”
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền thấy toàn bộ hành lang đều có vụn kính nhỏ.
Theo lẽ thường, đây là nơi Mục Lâm Kiên ở hẳn là phải an toàn mới đúng, không thể nào lại có những thứ rác rưởi có thể gây tổn thương cho người khác thế này được.
"Có thể là do Mục Lâm Kiên mang về từ tối hôm qua đó!”
“Anh nói cái gì?” Vũ Vân Hân mẫn cảm hỏi.
“Tối hôm qua Mục Lâm Kiên đến tận khuya mới trở lại, có lẽ là khoảng hơn ba giờ, tôi thấy toàn thân anh ấy vô cùng bẩn, dáng vẻ thì vô cùng mệt mỏi, hơn nữa mặc một cái áo đen thật lớn nữa, không biết còn tưởng rằng anh ta vừa đi ăn cướp nữa đó! Lúc ấy tôi đang mơ màng ngủ, tôi chỉ nghe thấy được tiếng chai rượu bị đập vỡ, sau đó tôi đã quá buồn ngủ rồi, nên tôi cũng không chú ý nữa mà ngủ thiếp đi.”
"Áo khoác màu đen? Có phải giống như áo gió không?”
Ánh mắt tổng giám đốc Lăng run lên, nhìn dáng vẻ vội vàng muốn biết của Vũ Vân Hân, xem ra anh ta nói hươu nói vượn nhưng lại trắng toàn bộ.
Anh ta chần chờ một chút, lại gật đầu nói: “Đúng!” Vũ Vân Hân vội vàng lấy điện thoại di động từ bên trong túi xách ra, đang muốn gọi điện thoại cho Mục Lâm Kiên.
Lại bị tống giám đốc Lăng ấn xuống. “Cô muốn làm gì? Không phải là cô hiểu lầm Mục Lâm Viên chứ!” "Tôi chỉ muốn hỏi rõ ràng thôi”.