“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi đã kiểm tra vài vị trí như vai, khuỷu tay, sườn người và cả tóc nữa” Một người đàn ông mặc chiếc áo bloud trắng cầm một tờ báo cáo kiểm tra đi vào bên trong.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nhíu mày.
Mục Thế Gia vội vàng nhận sai: “Tôi không cố ý, tôi chỉ nói chuyện về hạng mục với Vũ Vân Hân. Hơn nữa khi đó có rất nhiều người nên tôi không cẩn thận đụng vào quần áo một chút tôi thật sự không hề đụng tay”
“Đúng vậy, phía trên đều là sợi chỉ quần áo chứ không nhìn thấy quá nhiều vân tay” Người đàn ông đó nhìn báo cáo kiểm tra, nói với vẻ chắc nịch.
Mục Lâm Kiên lại nhìn video tối hôm qua một lần nữa.
Lúc này Lục Thế Gia cũng vô cùng ân hận, nếu như sớm biết như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không đồng ý với anh Hoa.
Bởi vì trước đó anh Hoa bị Vũ Vân Hân hãm hại mà chụp ảnh anh ta ở cùng với người phụ nữ khác, anh ta sợ Vũ Vân Hân sẽ lấy tấm ảnh này để làm chứng cứ tiến hành huỷ hôn ước, đến khi ấy di chúc đó sẽ trở nên vô hiệu. Vì vậy tối hôm qua anh Hoa mới đặc biệt để Lục Thế Gia đến. gần Vũ Vân Hân hơn một chút và chụp một hai tấm ảnh khiến người ta hiểu lầm, như vậy anh ta có thể lấy miếng trả miếng.
Nhưng ai ngờ Vũ Vân Hân sớm đã là hoa có chủ.
Mà người đó còn là Mục Lâm Kiên.
Người đàn ông mà cả đời này anh ta cũng không đầu lại được, bây giờ như vậy chẳng phải đi tìm cái chết sao?
“Tổng giám đốc Mục, tôi thật sự không cố ý. Cầu xin anh cho tôi một con đường sống.”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị vệ sĩ ấn xuống mặt đất.
Dựa theo báo cáo kiểm tra, từ phần bài vai và khuỷu tay đều bị người ta đánh một trận.
Mục Lâm Kiên mặt lạnh như tro tàn mà nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, anh không cho phép thế giới của mình có tạp chất.
Nhất là đàn ông cướp đi người phụ nữ của mình.
Tính độc chiếm của anh ta ngập tràn, và thứ nhiều hơn chính là khiến người ta sợ hãi.
Lục Thế Gia nằm dưới mặt đất không thể cử động được mà nhìn đôi giày da trước mặt.
Hơi thở lạnh lùng khiến anh ta sợ hãi đến nỗi run bần bật.
Anh ta không ngừng nói lẩm bẩm trong miệng, không ai có thể nghe rõ được.