Mục Lâm Kiên chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra ngay có phải là Vũ Vân Hân hay không.
Sao anh không nhận ra người phụ nữ của mình được?
“Nhưng sao cậu chủ anh lại biết có phải là cô Vũ Vân Hân thật hay không?”
Cách nhau bao nhiêu năm như vậy, đối với người trưởng thành mà nói chỉ qua một đêm là có thể để lại chút ấm áp gì đó.
Lục Tâm chính là người lưu tình khắp nơi, đối với anh ta mà nói chia ta sau khi say sưa đã là chuyện vô cùng quen thuộc. Mục Lâm Kiên không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng lên phía trước: “Cô nàng đến rồi?”
“Nghe nói bên phía bọn họ có hoạt động lớn không thể đến.”
“Tốt lắm, vậy mười hai giờ tối nay không được cho bất kỳ ai đến thăm”
"Vâng, thưa cậu chủ Mục”
Chiếc xe chiếu khoảng một khoảng cảnh vật trên đường, tối hôm nay lâu đài cổ trở nên yên tĩnh lạ thường giống như lâu đài trong những câu truyện cổ tích vậy. Mấy ngày nay kèm theo tâm trạng của chủ nhân khiến những ngày buồn tả cũng giảm bớt đi.
Đi đến bệnh viện. Chiếc xe vừa mới vào đến cửa, vệ sĩ bên ngoài đã khía trải cánh cửa lớn lại.
Mục Lâm Kiên đắc ý mà nhếch khoé môi.
Chỉ cần các cô gái không đến là tâm trạng của anh vô cùng tốt.
Trong căn phòng truyền đến tiếng cười đùa của đám trẻ.
Khắp nơi ngập tràn sự vui vẻ của trẻ con nô đùa và mùi vị hạnh phúc.
Mục Lâm Kiên mới vừa đi qua đường chính đã nhìn thấy mấy con búp bê phiên bản giới hạn đã được mua về rồi.
Lần đầu tiên mua quà cho con của mình, trong lòng anh hơi căng thẳng.
Mặc dù ngoài mặt anh lạnh lùng, nhưng người ngoài không thể nhìn ra lòng bàn tay của anh đã toát đầy mồ hôi.
Anh từng xem qua phim nên đặt con búp bê chặn ở trước cửa để tạo bất ngờ, sau đó khi mấy đứa trẻ đi vào trong phòng mới cảm thấy ngạc nhiên.
"Kēo ket" Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.s Cả phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Từng đứa trẻ trắng mịn đều nhìn về phía cửa.
"Ai vậy? Là thằng nhóc rụt rè nào à” Lời nói của Há Cảo mãi mãi không thể giấu được.
“Woa! Woa!”
Bánh Bao đột nhiên trở nên kích động, đôi chân nhỏ bé chạt đến ôm lấy Mục Lâm Kiên: “Woa, sao lại là tổng giám đốc Mục!”
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng, vẻ kích động vừa nãy của cậu trở nên nghiêm túc lại.
“Chú đến đây không phải là đưa cho tổng giám đốc Lăng chứ” Bánh Bao nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Trong đầu cậu nhớ đến cảnh tượng mình nhìn thấy khi ở trong phòng ngủ.
Hai gò má tổng giám đốc Lăng ửng đỏ: “Nói linh tinh gì vậy, đồ đáng ghét!”
Anh ta nói với giọng điệu xấu hổ lúng túng khiến tất cả mọi người ở nơi đó đều bật cười.
“Tổng giám đốc Mục, sao anh biết mọi người thích những con búp bê này” Sự nam tính lúc đầu của tổng giám đốc Lăng bị dáng vẻ ưỡn ẹo của mình khiến anh ta nhìn vô cùng nữ tính.
“Người ta còn định ngày mai đi mua, không ngờ hôm nay anh đã mua rồi. Quỷ sứ hà!”
Câu nói “quỷ sứ hà” của anh ta khiến tất cả mọi người ở nơi này lập tức hiểu ra.
“Hoá ra anh là Mục Lâm Kiến như vậy” Vũ Vân Hân trêu đùa.