Từ trong phòng bệnh truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, Vũ Vân Hân vừa về đến phòng thấy khắp sàn toàn là mảnh vụn thủy tinh.
Ánh mắt Màn Thầu tức giận lạnh lùng.
Trên tay cầm chiếc điều khiển, ti vi như bị trúng lời nguyền mà cứ tiếp tục phát sóng. Chiếc điện thoại bị vứt trên bàn cũng đang phát sóng trực tiếp. Nhiều người bắt kịp tin nóng này mà tung ra những bình luận một cách vô căn cứ, những chủ đề gây tranh cãi càng thúc đẩy lượng truy cập giúp họ đạt được mục đích.
Vũ Vân Hân bước vào, nhặt điện thoại đặt trên bàn, màn hình đã có vết nứt nhưng không ảnh hưởng tới việc phát sóng.
“Vũ Vân Hân biết đám trẻ là quái thai vì thể luôn không thừa nhận” Lời của người dẫn như bị mạng làm kẹt lại, không ngừng lặp đi lặp lại mãi.
Cười nhạo đám trẻ là quái thai, thân là mẹ ruột của Vũ Vân Hân sớm đã ghét bỏ những kẻ đó rồi. Bàn tay đang nắm lấy tay Bánh Bao bỗng thả lỏng ra.
Bánh Bao đi tới bên cạnh Màn Thầu, giống như gạt bỏ những người ngoài ba anh em bọn chúng.
Màn Thầu chui vào chăn, Bánh Bao liền theo sau. Chiếc chăn che đi khuôn mặt nhỏ bé đang tủi hờn cùng giọt nước mắt chảy dài từ khóe mắt.
“Các con sẽ không tin những lời bọn họ nói chứ?” Vũ Vân Hân bước tới giường.
Hai đứa bé quay mặt đi tránh né.
“Các con không phải quái thai, các con là những thiên thần đáng yêu! Hiểu không?” Nhưng dư luận bàn tán nhiều quá, đâm ra lại làm lu mờ luôn cái tên của bọn trẻ.
Vũ Vân Hân trìu mến xoa đầu bọn trẻ: “Thiên tài đáng yêu! Không phải các con rất thích gọi như này sao? Búp Bê không phải không muốn thừa nhận các con, mà là vì..”
Thực ra lý do thật sự này, cô trước nay chưa từng nói với bọn trẻ.
Bọn trẻ vén chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.
“Mẹ sợ các con bị người khác cướp đi mất.”
Vũ Vân Hân u sầu ngồi bên giường: “Bố của các con chưa chết”
Bánh Bao và Màn Thầu kinh ngạc mở to mắt: “Mẹ không phải đã từng nói, nếu chúng con gọi mẹ sẽ ảnh hưởng tới sau này mẹ gả đi sao?” Bánh Bao bĩu môi.
Thực ra lúc Vũ Vân Hân nói câu này ra, bọn trẻ cũng rất đau lòng.