Ninh Phượng vẫn cho rằng nhân sinh của bà ta đã đủ hoàn mỹ, mãi cho đến khi bà ta bước vào cửa lớn của nhà họ Vũ, nghe được quyền sở hữu tài sản của nhà họ Mục, bà ta cảm giác hơn nửa cuộc đời bận rộn trước đây hoàn toàn tại công.
Vì để cho bản thân trải qua cái gọi là cuộc sống của kẻ bề trên, bà ta trước hết đưa con gái mình vào trong tập đoàn Mục Lâm.
“Nếu như có cơ hội gặp được ông chủ Mục thì tốt rồi!”
Tham vọng của bà ta bắt đầu càng lúc càng lớn.
Trông cậy vào Vũ Thư Anh là không được rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân bà ta...
Bà ta tự tin nhìn ngắm bản thân mình trước gương, dáng vẻ thướt tha vẫn còn, làn da non mịn, dáng người có lồi có lõm, gương mặt xinh xắn, ngay cả một chút nếp nhăn nhỏ cũng không có.
So với Vũ Thư Anh, bà ta càng giống như chị, thậm chí có người còn tưởng là em gái.
Bà ta dồn hết tất cả tâm tự chăm sóc cho bản thân, vì vóc người và khuôn mặt này cũng không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền.
“Mẹ, không phải bây giờ mẹ muốn..” Vũ Thư Anh nhìn dáng vẻ tự tin của Ninh Phượng.
“Nếu không thì sao? Sao con có thể đi tìm bạn trai, còn mẹ tìm thì không được à?”
“Nhưng mà mẹ, nếu như con và Mục Lâm Kiên ở chung với nhau, mẹ lại ở chung với ông chủ Mục, vậy thì quá mức kỳ lạ rồi!”
Ninh Phượng lặng lẽ nhìn lướt qua, khinh thường quay mặt đi chỗ khác, tao nhã cầm ly rượu lên, nhấp khẽ một ngụm: “Không nói những thứ này nữa!”
Bà ta mới không thèm để ý tới.
Chỉ cần có thể cao hơn một tầng, bà ta sẽ không để ý!
Danh tiếng thối nát thì đã sao? Lúc trước khi bà ta chen chân vào trong gia đình của người khác, cũng đã chuẩn bị hết tất cả rồi.
“Có điện thoại!”
Đợi suốt cả một buổi tối, cuối cùng cũng chờ được cú điện thoại này! “Giải quyết xong rồi sao?” Ninh Phượng nhận thấy tình thể đã xong, khóe miệng cong lên. “Vẫn chưa!”
Đối phương thở hổn hển, ngay cả giọng nói đều đang run rẩy, giống như là đã xảy ra chuyện gi.
“Cô nói cái gì?”
Ninh Phượng tức giận hét to.
“Cẩn thận đấy! Các người đấu không lại bọn họ đâu!” Giọng nói sợ hãi, vừa nghe đã biết không hề quyết đoán.
Về phần hai mẹ con bà ta nghe điện thoại, cơ bản là không để ý tới câu này.
“Người nọ đâu rồi?” Ninh Phượng khinh bỉ hỏi, nói sao thì mẹ của bọn nhỏ cũng đã chết, chỉ còn lại ba đứa nhóc làm sao có thể là đối thủ của bọn họ được.
“Chạy! Các người cũng nhanh chạy đi!
“Bệnh thần kinh!” Ninh Phượng ngạo mạn bĩu môi, cúp máy.
“Giống như kẻ ngu, hành sự bất lực như vậy!”
“Mẹ, ba đứa trẻ không phải còn ở trên xe sao? Chạy cách nào được chứ?”
Ninh Phượng không nhanh không châm: “Chỉ biết tìm phụ nữ làm việc đúng là lu bu lòng nhằng”
Bà ta thuận tay bấm một dãy số: “Một tỷ bảy trăm năm mươi triệu một đứa, tổng cộng ba đứa, đều là con nít!”.
Đối phương vui vẻ nhận lời.
Đêm khuya trên đường quốc lộ lạnh lẽo, chỉ cần liếc mắt nhìn sơ đã thấy được ba đứa nhóc chán nản đi trên đường lớn.
Khắp người chúng nó toàn là thương tích, vốn là quần áo mới, bây giờ lại nát đến nỗi Đông một mảnh, Tây một mảnh.
“Ông chủ Mục, quá đáng thật!”
Ba đứa nhóc càng nghĩ càng giận, cố nén nước mắt, cái mũi bắt đầu đau xót, cả đám lựa chọn im lặng.
Lúc đàn ông con trai gặp phải khó khăn tuyệt đối không thể khóc!
“Em cứ tưởng ông ta chỉ nói một chút mà thôi!” Há Cảo nhịn không được nhếch miệng: “Kết quả rõ ràng thật sự muốn giết chúng ta”.
Màn Thầu buồn bực không lên tiếng, cậu chính là người duy nhất trong ba đứa trẻ vẫn giữ được dáng vẻ bình thản.
“Nhanh lên, đi về đi! Đường chúng ta phải đi vẫn còn rất xa đấy.” Bánh Bao là anh cả, bản thân mệt mỏi gần chết, thế nhưng cậu vẫn còn muốn an ủi Há Cảo.
Cậu lôi kéo tay của bọn họ: “Chúng ta phải về nhà thôi! Chúng ta không được để cho mẹ lo lắng! Cho dù có ra sao chúng ta cũng phải về nhà!”.
“Này, chú ơi!”
Cậu đang nói lời động viên, nói được một nửa đã bị Há Cảo cắt ngang.
Há Cảo buông tay ra, chạy như điện tới một chiếc xe.
“Há Cảo! Đừng gọi! Người ta không có dừng lại đâu!”
Vừa mới dứt lời, xe thật sự dừng lại.
Há Cảo lại càng kích động, gõ gõ lên kính xe: “Đưa tụi cháu về nhà đi! Chú ơi!”
Lăng Tổng nhìn thấy ba phiên bản thu nhỏ của Mục Lâm Kiên ở bên ngoài cửa sổ xe, nhớ tới một người.
“Chú có đồng ý hay không? Nếu như chú không nói, xe của chú có thể sẽ không chở chú về được đâu đấy!”.
Lăng Tổng nhíu mày.
Có ý gì đây?