Cô ta cứ tưởng là mình đang nằm mơ, ánh mắt hoài nghỉ nhìn xung quanh căn phòng đó, không ngờ trong phòng lại còn xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ khác.
Người phụ nữ kia có dáng người vô cùng xinh đẹp, làn da mịn màng, căng bóng, thân hình đầy đặn, nhẹ nhàng cởi chiếc áo tắm xuống làm Âm Âm càng thấy rõ hơn.
Cứ tưởng rằng tối nay cô ta sẽ chiếm được vị trí cao nhất, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại đi trước cô ta một bước cơ chứ.
Chẳng những đã giặt sạch sẽ mà còn chiếm đoạt luôn cả quần áo trong phòng.
Cô ta vô cùng không phục.
Người phụ nữ kia tiến dần đến chiếc ghế sô pha, tao nhã ngồi về phía sau, tay cầm lấy ly rượu đỏ.
Chết tiệt người phụ nữ này, rõ ràng là cô ta đang không mặc gì cả!
Âm Âm cảm thấy vô cùng khó chịu, đều là phụ nữ với nhau, cô ta biết rõ hành động mang tính quyến rũ chí mạng này.
“Không biết xấu hổ! Rượu này không phải dành cho cô!”
Muốn cô ta giúp đỡ chuyện này, vậy thì mơ đi!
Âm Âm cầm khay đi đến trước mặt người phụ nữ kia.
Người phụ nữ lạnh lùng nhìn cô, khăn tắm như có như không che lại thân hình cô: “Vậy cái này là cho Mục Lâm Kiên hay sao?”
“Đúng vậy.”
Âm Âm một bên dùng giọng điệu cứng rắn nói, bên kia người phụ nữ đã nốc cạn cả ly rượu: “Anh ấy cũng là người của tôi đấy thôi!”
Người phụ nữ nặng nề mà đặt ly rượu vào lại trong khay mà Âm Âm đang cầm.
Tay chỉ vào đống nước ở trên sàn nhà: “Lấy cái cây lau nhà lau chỗ đó đi, đỡ cho lát nữa Mục Lâm Kiên đến thì khỏi trượt chân.”
Âm Âm ngầm trừng mắt, người phụ nữ này rõ ràng là đang sai bảo cô ta at “Như thế nào? Nghe không hiểu tiếng người sao?” Người phụ nữ kia kiêu ngạo đứng dậy, đến bên một chiếc tủ, tiện tay kéo ngăn kéo ra.
Bên trong chứa đầy những bộ lễ phục lộng lẫy, người phụ nữ tùy tiện đưa tay vào, lấy ra một bộ lễ phục màu đỏ tươi, xé chiếc tà bên hông, chỉnh sửa lại đường chân váy.
Người phụ nữ đi nhanh đến trước gương, nâng bộ váy lên ướm thử một chút, chợt cảm thấy phía sau lành lạnh, cứ tưởng gì, hóa ra là Âm Âm đang nhìn chäm chäm mình.
“Cô nhìn tôi làm gì?” Người phụ nữ không vui hỏi.
Hiện giờ cô ta đang không mặc gì còn bị người khác nhìn vào, cho.
dù cô ta có được đi du học hơn mười năm đi nữa thì vẫn biết xấu hổ chứ.
Khuôn mặt Âm Âm lộ ra vẻ khó chịu, xoay người bưng ly rời đi.
“Đứng lại! Tôi kêu cô lau chỗ nước bẩn này mà! Cô nghe không hiểu tiếng người sao?” Giọng điệu cô ta ngày càng kiêu căng, đi từng bước trên đôi giày cao gót nhọn tới: “Không muốn làm sao?”
Âm Âm nắm thật chặt khay, cô ta không phục nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành phải nhẫn nhịn, lấy cây lau nhà ra lau chỗ đó.
“Lâu rồi chưa thấy Mục Lâm Kiên thì phải, không biết nên mặc gì đây!” Trong lòng của người phụ nữ kia vô cùng tự tin, chẳng khác những tiểu thư nhà giàu là bao, khoác lên người lễ phục vô cùng đoan trang, tao nhã không chút cuồng dã.
Mái tóc dài xõa xuống, cầm lấy chai nước hoa của Mục Lâm Kiên tặng xịt một chút, cảm giác giống như cả cơ thể đều được Mục Lâm Kiên ôm lấy.
Cô ta cầm lấy chiếc áo khoác lông trắng rồi mặc lên, kiêu hãnh bước trên đôi giày cao gót, vòng qua người Âm Âm mà đi ra phía ngoài.
“Xin chào cô Thẩm!”
Vừa đến cửa chính đã thấy một loạt những người vệ sĩ, cung kính cúi đầu trước cô ta.
“Lúc nãy có một người giúp việc đi lên lâu, không biết là cô ta có gây phiền phức gì cho người hay không?” Quản gia lễ phép hỏi, ánh mắt chú ý tới bóng người đang trong phòng lau sàn.
Cô Thẩm liếc mắt qua Âm Âm: ” Cô ta không có quấy rầy gì ta hết, chỉ là làm việc có hơi vụng về!”
“Không có quấy rầy người thì tốt rồi! Buổi tiệc tối nay đã bắt đầu rồi, ông Mục bảo tôi lên đây gọi người xuống dưới tham gia.”
Quản gia sợ hãi một hồi, sau đó nhanh chóng xuống lầu với cô Thẩm, ánh mắt liếc những người vệ sĩ, ra hiệu nhanh đưa Âm Âm đến chỗ khác.