Lâm Linh nằm mơ cũng không ngờ cô ta dốc hết toàn lực làm việc giúp Vũ Thư Anh, cuối cùng gặp chuyện không may, người phụ nữ này lại quẳng cô ta một cách sạch sẽ.
"Tôi làm gì đều nghe theo lời cô, là cô bảo tôi mở cửa nhà kho kia!"
"Tôi có bảo cô mở cửa nhà kho sao? Sao tôi lại phải gọi cô mở cửa nhà kho chứ! Tôi làm công ở tầng mười ba sao?" Vũ Thư Anh lạnh nhạt nói.
"Ha ha! Vũ Thư Anh không ngờ cô lại là người như vậy, có thể phân biệt mọi chuyện rõ ràng đến mức này, được lắm!" Lâm Linh nghiến răng nghiến lợi, hai tay đập mạnh lên bàn làm việc của Vũ Thư Anh, nói: "Cô đã từng hại chết Ninh Uy thế này đúng không? Bây giờ còn định dùng cách như vậy với tôi à?".
Trong thư tuyệt mệnh của Ninh Uy đã từng có một câu: Trong thế giới tàn khốc này, những người không nơi nương tựa giống như con kiến con dế trong mắt những người giàu có, làm chuyện gì cũng sai và nội tâm tồi tàn, dù bạn có làm chuyện tốt thì đều bị người khác khinh thường. Chính vì sự chênh lệch giàu nghèo ấy nên dù cố gắng thế nào, bạn cũng không thể thành bạn với những người này được, thậm chí làm người hầu kẻ hạ cũng không xứng.
Cô ta và Ninh Uy giống nhau, thầm lặng giúp Vũ Thư Anh làm việc, nhưng Vũ Thư Anh lại chưa từng dành cho họ chút ngọt ngào tốt đẹp nào.
Hoàng Hà vào công ty cùng đợt với họ, bây giờ đã có thể lên làm Phó Tổ Trưởng rồi.
Vậy mà cô ta đến tận bây giờ vẫn là một nhân viên quèn nhỏ bé.
"Yên tâm đi, tôi sẽ nói cho Vũ Hân Hân biết từng chuyện cô đã sai tôi làm. Cô kém xa Vũ Hân Hân, cả đời này cô đều thua kém phong cách làm việc của Vũ Hân Hân. Đừng nói tôi không nói cho cô biết, chúng tôi nhìn ra được Tổng giám đốc Mục vừa gặp đã yêu Vũ Hân Hân, dù cô có cố gắng làm gì cũng đều là uổng phí".
"Cô nói cái gì!" Vũ Thư Anh ghét nhất loại người so sánh cô ta với Vũ Hân Hân.
"Cả ngày nói người ta là đồ để tiện, mà không biết bản thân mới mình chính là đồ đê tiện"
Lâm Linh đã không còn gì để mất, ngạo nghễ xoay người, nói: "Hợp tác thất bại! Bồi thường! Cho dù không hợp tác, là cô khiến tôi mất đi công việc này, tôi cũng sẽ không để có được dễ chịu đâu"
Lúc này, Vũ Hân Hân đúng lúc đi qua hành lang.
Thấy Lâm Linh muốn đi ra khỏi cửa, Vũ Thư Anh vội vàng đứng khỏi ghế, quát: "Cô đứng lại đó cho tôi."
"Tổ trưởng!"
Xa xa Lâm Linh gọi với Vũ Hân Hân lại.
Cô xoay người lại nhìn về phía văn phòng của Vũ Thư Anh, thấy cô ta đang định túm chặt Lâm Linh, liền đi đến hỏi: "Trưởng phòng Vân, cô làm gì vậy? Bắt nạt cấp dưới của tôi à?"
Bốn chữ cấp dưới của tôi khiến hi vọng đã tắt của Lâm Linh chợt lóe sáng.
"Tổ trưởng, cô vẫn xem tôi là cấp dưới sao?" Lâm Linh vui sướng hỏi. "Chắc chắn rồi, không ai có thể tùy tiện đụng vào người của tôi" "Nhưng vừa rồi Trợ lý Lục nói sẽ đuổi việc tôi rồi" Lâm Linh nhớ lại liền thấy buồn lòng.
"Đuổi việc cái gì chứ! Tôi vừa nói với anh ta cô là người của tôi, chưa được sự cho phép của tôi không được tùy tiện đuổi việc người của tôi. Rõ ràng tổ chúng ta có năm người đã thấy thiếu, sao có thể nói đuổi là đuổi được chứ!
Vũ Thư Anh ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt.
Làm sao mà cô ta không ngạc nhiên về Vũ Hân Hân được, ngay cả người của mình cô ta còn không dám bảo vệ, vậy mà Vũ Hân Hân nói không đuổi việc liền không đuổi việc nữa.
Lúc này, trong mắt Vũ Hân Hân cô ta bất tài biết bao nhiêu.
"Tôi biết mà. Tổ trưởng của chúng ta có năng lực hơn cả Trưởng phòng nào đó" Lâm Linh đắc ý bĩu môi, chỉ muốn nói lớn tiếng một chút để nhiều người biết con cọp giấy Vũ Thư Anh này.
"Tôi cũng cảm thấy vậy đấy" Vũ Hân Hân mỉm cười, cô muốn