Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 47: Không cam tâm




Vậy Vũ Vân Hân đã bị đưa vào danh sách đen rồi sao? Người đàn bà độc ác.

Cô giống như một con kiến vùng vẫy dưới đáy, bị người ta giẫm nát.

Nhưng cô không cam tâm! Cô không cho phép người phụ nữ này làm điều ác.

Vũ Vân Hân tức giận trèo lên khỏi mặt đất, những vết thương nhức nhối trên người không là gì cả.

Cô lau vết máu nơi khóe miệng, loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh.

Ở lầu một của bệnh viện, đám đông uy nghiêm trấn áp bầu không khí.

Người nhà của bệnh nhân ngồi yên nghỉ tại đó cũng sợ hãi bỏ đi.

“Tổng giám đốc Mục, điều gì đã đưa ông đến đây. Vũ Thư Anh nhà tôi đúng thật là, chẳng nói. với tôi tiếng nào hết” Ninh Phương trìu mến bước đến trước mặt Mục Lâm Kiên.

Bà ta là người phụ trách tập đoàn Vân Thị, nhưng thủ tục vẫn chưa chính thức hoàn thành.

Một mùi nước hoa cay nồng khiến Mục Lâm Kiên cau mày và bịt mũi với vẻ kinh tởm.

Bà ta bị vệ sĩ chặn lại, không cho người phụ nữ đến gần anh.

“Tổng giám đốc Mục, để tôi chính thức giới thiệu bản thân. Tôi là cổ đông lớn của bệnh viện này. Dù với thân phận là chủ tịch của tập đoàn Vân Thị hay mẹ của Vũ Thư Anh, Vũ Thư Anh thực sự may mắn được trở thành cấp dưới của tổng giám đốc Mục. Tôi là mẹ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.”.

Khuôn mặt của Mục Lâm Kiên lạnh lùng, anh phớt lờ lời nói của bà ta, và nhìn chằm chằm vào những người xung quanh bà ta với ánh mắt nghiêm khắc.

“Tổng giám đốc Mục, tôi không tìm thấy.” Một vệ sĩ cung kính nói.

“Ừm” Mộ Lâm Sơ hờ hững nâng lên mắt, “Dứt giá, 3500 tỷ”.

Những việc có thể giải quyết bằng tiền chỉ là chuyện nhỏ đối với anh. Mức giá cao đột ngột khiến Ninh Phượng tròn mắt ngạc nhiên.

Ban đầu, bà ta không có hứng thú với việc chăm sóc y tế, nếu không phải vì ông già chết tiệt kia mãi không chịu chết, phải chi nhiều tiền, thì bà ta đã muốn bán bệnh viện này từ lâu và thay vào đó là một viện chăm sóc da và sắc đẹp y tế rồi.

“Tổng giám đốc Mục, cậu thật khách sáo. Phóng khoáng ra giá 3500 tỷ, nếu bán nó, liệu tôi có thể hợp tác với tổng giám đốc Mục được không?”

Con cáo già xảo trá thật là tham lam. Mục Lâm Kiên ánh mắt sắc bén, “Hay là thu mua tập đoàn Vân Thị được không?”

Sau lưng Ninh Phượng toát mồ hôi lạnh bởi giọng điệu u ám.

“Tổng giám đốc Mục, cậu nói đùa thật là giỏi. Tập đoàn Vân Thị thuộc về ông nhà chúng tôi. Tôi đâu thể quyết định được chứ! Bệnh viện này bán với giá 3500 tỷ là đúng rồi, chỉ cần tổng giám đốc Mục thích, tôi sẽ không nghĩ gì nhiều”

Tập đoàn Vân Thị có quá nhiều cổ động, bà ta vẫn chưa chính thức trở thành chủ tịch, nếu bán cho Mục Lâm Kiên bây giờ, bà ta có thể không thu được một xu, bệnh viện này thì khác. Đây là món tài sản đầu tiên bà ta nịnh nọt lừa ông Vận chiếm đoạt.

“Ký tên.”

Mục Lâm Kiên yêu cầu luật sư giao hợp đồng cho bà ta ngay lập tức. 3500 tỷ giống như mua rau ở chợ vậy, chỉ mất chưa đầy năm phút để hoàn thành.

Một khoản tiền khổng lồ đến ngay lập tức.

Ninh Phượng ngây ngẩn cả người, “Chúc mừng Tổng giám đốc Mục, bệnh viện này đã thuộc về Tổng giám đốc Mục”

“Cút.”

Mục Lâm Kiên lạnh lùng gầm gừ. Ninh Phượng sửng sốt.. Bà ta bị đuổi ngay sau khi ký hợp đồng?

Bà ta nhìn Mục Lâm Kiên với vẻ không tin, “Tổng giám đốc Mục, cậu cần tội dẫn đi tham quan. môi trường ở đây không?”

“Cút!”

Mục Lâm Kiên không nói gì thêm.

“Tôi còn có một số việc, có thể chờ một lát được không? Chồng tôi hiện tại đang ở bệnh viện.”

Ninh Phượng còn chưa kịp nói xong, vệ sĩ đã tiến lên đuổi người.

“Từ hôm nay, Ninh Phượng không được phép bước vào bệnh viện nửa bước.”

Ninh Phượng kinh ngạc mở to hai mắt, nhoảng cái đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện mà không có sự chuẩn bị trước.

Bà ta còn rất nhiều điều muốn nói, và mọi thứ đến thật bất ngờ.

“Tổng giám đốc Mục, cậu cho tôi một tiếng được không? Dù thế nào tôi cũng phải về nói với chồng một tiếng”

“Nếu không hiểu tiếng người thì đừng làm người” Mục Lâm Kiên mệt nhất loại người quanh co vặn vẹo này, lòng bàn tay dày dặn chạm vào nòng súng bên hông.