Vũ Vân Hân ngồi trên sô pha, ánh sáng xuyên qua quyển album nhỏ, nhìn thấy phía sau tủ kính, có một người đang nhìn về hướng chỗ cô ngồi.
Cô cố tình cầm quyển album, phía trên là bức ảnh nghệ thuật của Phó tổ trưởng.
Có đẹp hay không Vũ Vân Hân không quan tâm, mà cô để ý cái người đang lén lút ở sau lưng cô kia kìa, Vũ Vân Hân có cảm giác đã gặp ở đâu đó rồi nhưng không nhớ ra.
“Tổ trưởng chúng tôi nói nếu xét duyệt thông qua, lập tức báo cho cô ngay”.
“Vâng! Cảm ơn cô!”
Vũ Vân Hân đứng dậy, chợt thấy có vẻ cô sắp rời đi, vị Phó tổ trưởng kia cười một cách ý tứ: “Vừa nãy không phải bàn ổn hết rồi sao?”
Ba trăm triệu, cô ta không thể để nó chạy mất.
Hôm nay cô đi đôi giày cao gót 10cm, thật sự rất mệt, chỉ muốn nhanh chóng làm cho xong việc.
“Vũ Vân Hân, cô vừa mới nói, chỉ cần tôi cầm qua đó, thì cô liền đưa cho tôi.”
“Đưa cái gì?” Vũ Vân Hân vẻ mặt nghi hoặc.
“Tấm chi phiếu đó!”
“Chi phiếu nào?” Cô mơ hồ nhíu mày.
“Được thôi!”
Vũ Vân Hân nhàn nhạt trả lời, rồi quay người đi ra cửa.
“Vũ Vân Hân!”
Tiếng hét chói tại của người phụ nữ này vang vọng khắp văn phòng làm việc.
Vũ Vân Hân không để ý tới, bước ra ngoài.
Thật ra hạng mục này đã được thông qua từ lâu, tổ 5 cần quyết định sau cùng của Tổng giám đốc Mục, cần xin chữ kí của Tổng giám đốc, không thì ai rảnh mà chạy tới bộ phận nhỏ này xin xét duyệt chứ.
Vũ Vân Hân chẳng qua muốn đuổi cô ta đi thôi!
Nếu muốn trở thành một nhà đầu tư ưu tú, nội bộ nhất định phải ổn!
Nếu bản thân mình quản lý tổ hạng mục, phải ổn định rối loạn! Không thì nhất định là tự mình rước họa vào thân.
“Giám đốc Lục, việc anh giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi! Phiền anh nói cho chủ tịch Mục, tăng lương cho tôi đi!” Vũ Vân Hân khoé miệng khẽ có nụ cười đắc ý.
“Làm thế nào đây? Không kết nối được! Em cảm thấy Búp Bê bị người ta theo dõi!”
Câu nói này của Màn Thầu làm hai đứa bé đang ăn mì ở phía sau trở nên nóng nảy, vội vàng bỏ bát mì xuống, thò khuôn mặt nho nhỏ sang: “Tại sao?”