“Không có hứng thú với đàn ông” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói, thuận tay dập điện thoại.
Con trai anh sao có thể sống thoải mái đến vậy, sao người chịu khổ lại là anh chứ.
Huống hồ lúc anh 3 tuổi đã là thiên tài dễ thương rồi, mà hiện tại ba bé con này cả ngày ăn uống thôi cũng không đàng hoàng.
Bình tĩnh mà suy nghĩ thì có lẽ nên đưa bốn mẹ con về, thuận tiện dạy dỗ chúng.
Mục Lâm Kiên nhìn số điện thoại trên điện thoại, thở dài tiếc nuối.
Hơn một tiếng sau, Vũ Vân Hân dựa theo hồ sơ thông tin cá nhân một lần nữa tiếp tục sửa chữa.
Lúc nhấp chuột nộp đơn xét duyệt vẫn bị từ chối.
“Búp Bê, mẹ bị cho vào danh sách đen rồi”.
Màn Thầu xâm nhập vào hệ thống của Tập Đoàn Mục Lâm, nhìn trong hệ thống nhân sự thì thấy Vũ Vân Hân đã bị cho vào danh sách đenz
“Bất luận mẹ nộp đơn bao nhiêu lần thì vẫn bị từ chối. Búp Bê, phải làm sao bây giờ?”
Vũ Vân Hân khổ não nhìn vào hồ sơ, ở mục đã sinh con nhấp chuột vào.
“Lẽ nào thực sự muốn cô viết như thế sao?”
Nếu viết như thế, Mục Lâm Kiên sẽ biết ba bé con là con của cô, cùng cô tranh chấp quyền nuôi con thì phải làm sao chứ?
“Búp Bê, xin lỗi mẹ!”
Ba bé con đột nhiên đứng thành hàng, cúi đầu tự trách nước mắt chảy xuống.
“Nếu không phải là do chúng con, mẹ đã sớm thăng quan phát tài rồi! Chúng con không nên trở thành hòn đá cản đường mẹ, thật xin lỗi!”
Các bé con còn nhỏ, nhưng thật sự rất hiểu chuyện.
Vũ Vân Hân chưa bao giờ oán trách về sự xuất hiện của các bé đã làm ảnh hưởng tới cuộc đời của cô.
Bởi vì cô hiểu rõ, muốn trách thì trách bản thân cô ngay lúc đầu đã để xảy ra những việc không nên xảy ra.
“Đứa bé ngốc, xin lỗi gì chứ! Các con là tiểu Bảo bối của mẹ, không làm được việc này thì đổi công việc khác là được rồi! Các con là triệu phú đấy!”.
Ba bé con gật đầu: “Mẹ không đi làm thì sẽ không nuôi được bọn con! Mẹ vẫn nên là đi làm đi!"
".” Tiểu tử thối, bọn con thực tế quá rồi đấy!
Đến tận 12 giờ, trong hệ thống vẫn như cũ không có thông tin của Vũ Vân Hân.
Bốn mẹ con thấp thỏm nằm trên giường lớn nhìn lên trần nhà.
“Búp bê, ngày mai mẹ phải nằm kiếm tiền sao?” Ba bé con đối với việc nằm kiếm tiền thực sự mới lạ.
“Không phải đầu! Mẹ mới không thèm bán rẻ giới hạn của bản thân”
“Vậy thì để chúng con đi!” Từ lần Mục Lâm Kiên mời bọn trẻ ăn bữa sáng, bọn trẻ đối với biệt thự của anh vẫn mãi không quên, bên trong còn có rất nhiều giúp việc xinh đẹp, có đồ ăn, có nước uống, có chỗ chơi, có nơi ở, đích thực là thiên đường nhân gian.
“Các con để mẹ ngủ đi.”
Nghe đến phải đến nhà trẻ, ba bé con vội vàng nhắm mắt lại.
Không thể phủ nhận, Vũ Vân Hân quả thực muốn đi đe doạ Vũ Thư Anh thật.