Ngày thứ hai Vũ Vân Hân mới trở về căn hộ của mình, mở cửa liền nhìn thấy Lục Tâm đang bò trên mặt đất, mặt mũi bầm dập.
“Anh đứng dậy cho tôi! Ba đứa nhỏ đâu!” Vũ Vân Hân lắc anh ta dậy. Nghĩ rằng nhất định có người vào phòng mấy đứa trẻ, Lục Tâm bị đánh ngất, không cách nào bảo vệ bọn trẻ được. “Bà cô của tôi ơi, cô đừng nghĩ tôi như vậy nữa có được không, hôm qua hầu hạ ba cậu chủ, nửa cái mạng của tôi đây đã mất rồi, không dễ gì mới sống dậy được, nghỉ ngơi một lát, cô lại trở về. Tôi xin mẹ con cô đấy.”
“Không thấy bọn trẻ đầu nữa!” Vũ Vân Hân không nghe vào câu nào.
Vén cái chăn lớn hình con mèo lên, chỉ nhìn thấy một bầy mèo bông.
Tìm khắp cả căn phòng cũng không tìm thấy.
“Bọn trẻ đi đâu được chứ?”
Lục Tâm ngốc luôn rồi.
Bốn mẹ con nhà này rốt cục làm sao vậy?
Buổi tối hôm qua tìm người lớn, sáng sớm hôm nay tìm người nhỏ?
Lục Tâm nghĩ tới cái chết luôn rồi, anh ta buồn phiền đứng dậy, nhìn khắp xung quanh.
Chỉ thấy cặp vẫn còn, áo khoác cũng còn, chẳng lẽ lúc anh ta bị ba bé con đánh ngất, bọn trẻ bị bắt cóc mất rồi?
Nếu mà như vậy, Mục Lâm Kiên không xử anh ta sao.
Lục Tâm vội vàng chạy xuống lầu tìm kiếm: “Chủ tịch Mục, không hay rồi! Không thấy bọn trẻ đầu nữa”
Mục Lâm Kiên đang ngồi trước bàn ăn nhàn nhã uống cà phê, nhất thời dừng lại.
“Vô dụng!” Mục Lâm Kiên nhỏ tiếng gầm lên.
Phía trước là ba đứa trẻ đang làm cho bộ dụng cụ ăn kêu lên những tiếng kẽo kẹt, giống như bọn quỷ đói vậy, cứ cúi đầu ăn.
“Phần mỳ xào này đậm đà quá đi!” Há Cảo miệng đầy dầu nói. “Cháu thích há cảo!” Bánh Bao ngốc nghếch gọi một chồng há cảo to bự. Từng miếng từng miếng lấp đầy miệng nhỏ.
Màn Thầu là điềm tĩnh nhất, tuổi còn nhỏ mà đã uống cà phê như Mục Lâm Kiên, ăn sáng một cách ưu nhã, chỉ có bộ dụng cụ dao nĩa trong tay là cậu dùng không đủ thuần thục, mũi dao và nĩa cứ đâm loạn trên đĩa, phát ra những âm thanh ghê người.
“Chú đẹp trai, không ngờ chú cũng có một mặt tốt bụng như vậy nha!” Há Cảo lộ ra nụ cười mềm mại dễ thương, bàn tay nhỏ cầm sữa bò uống ừng ực.
“Làm phiền chú rót đầy cho cháu” Vậy mà cậu lại bắt Mục Lâm Kiên rót sữa.
Người phục vụ đứng bên cạnh liền vội vàng tiến lên trước rót đầy cốc sữa.
“Có nhiều tiền thật tốt! Sau này chúng cháu nhất định sẽ giàu có hơn chú!”
Các cậu ăn của nhà người ta, uống của nhà người ta, còn không quên dằn mặt người ta, cái này gọi là được hời mà còn làm giá cũng không sai mà.
Mục Lâm Kiên im lặng liếc xéo, nhưng khi nhìn thấy miếng bít tết vừa được đưa lên, anh liền cẩn thận cắt thành ba phần nhỏ, chia cho bọn trẻ.
Sáng sớm hôm nay, sau khi đưa Vũ Vân Hân về nhà, vừa định rời khỏi thì nhìn thấy ba bé con đi ra từ một cánh cửa cầu thang bộ.
Để bảo vệ sự an toàn cho bọn trẻ, anh dừng xe lại, không rời đi.
Chỉ nhìn thấy ba bé con hướng tới chỗ xe anh đỗ, gõ nhẹ cửa xe.
Chăm chú nhìn vào bên trong xe của anh, không nhìn thấy Vũ Vân Hân đầu, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống.
Trận khóc này, làm cho Mục Lâm Kiên - người bọn trẻ ghét hoảng lên, vội vàng giải thích. việc của Vũ Vân Hân.
Tiếng khóc của bọn trẻ ngừng dần, nghi ngờ nhìn hướng cầu thang nhà mình. Bỗng nhiên có tiếng ùng ục kì quái vang lên, giống tiếng mấy con ngựa phi nước đại vậy. Bọn chúng cười ngại ngùng, nói đói bụng nên xuống tầng mua đồ ăn.
Sáng sớm đã có gì ăn chứ, thế nên Mục Lâm Kiên đưa chúng lên xe, cùng quay về nhà, bảo đầu bếp làm cho bọn trẻ bữa sáng.
“Tại sao bít tết của Màn Thầu lại to hơn của cháu!” Há Cảo nhăn mặt lại, cầm cái dĩa so sánh.
Màn Thầu bĩu môi: “Của Bánh Bao là to nhất”
Bánh Bao ăn uống say sưa tràn ngập vui vẻ: “Anh là anh cả, anh ăn miếng to nhất thì có vấn đề gì chứ!”
“Lừa người!” Hai đứa em liền đem ánh mắt tức giận trút lên Mục Lâm Kiên.