Ba cậu chạy nhanh từ trên lầu xuống, đi theo định vị vào hành lang cuối.
“Búp bê đâu?” Nhìn xem bốn phía nhưng không thấy hình ảnh Vũ Vân Hân.
Trong không khí lạnh lẽo chỉ để lại mùi hương sau khi hoan ái.
Há Cảo có cái mũi rất nhạy bén, cậu tinh tế ngửi xung quanh, mùi hương rất nồng chính là vị trí mà bọn cậu đang đứng. Thế nhưng trước mặt chỉ có một bức tường.
Đây là nhà lầu, một tầng tổng cộng có ba hộ.
Định vị tầng hai và bọn họ nơi dừng lại như nhau.
Cậu đi trở về, dừng lại ở trước ba canh cửa.
“Thế nào? Cái mũi lợn!” Bánh Bao lo lắng hỏi.
“Quả thật ở ba cửa này mùi hương rất nhạt” Màn Thầu mở di động, lại tìm kiếm: “Kỳ quái, như thế nào tín hiệu liền dừng ở chỗ này” “Có thể hệ thống của em bị phá hủy không?” “Không có khả năng, hệ thống này em tìm trăm năm mươi triệu để làm, không thể bị phá hư” Dùng hơn trăm triệu để tạo thành hệ thống, chỉ có Mục Lâm Kiên mới có thể tiến hành quấy nhiễu, nếu không phải thì không phải đối thủ của Màn Thầu.
“Em đã biết, điện thoại ở trong này” Chỉ thấy hai cái điện thoại rơi xuống cùng một chỗ.
Màn Thầu đền gần, màu đỏ ở trên hệ thống càng lúc càng lớn, tín hiệu rất mạnh.
“Nhặt lên đi” Bánh Bao nhặt điện thoại lên, lật xem.
Đây là điện thoại của Võ Hào Kiệt có vân tay mở khóa.
“Này mở không được.” “Em đến” Màn Thầu rất nhanh đã bắt tay vào mở khóa.
Mở ra một hình nên mỹ nữ ở trước mặt.
Ba cậu tuy rằng thích mỹ nữ, nhưng cũng không phải là bụng đói ăn quàng.
Bọn cậu nhìn xong bĩu môi: “Tên tâm thần” Nhìn thấy điện thoại này bọn cậu đều thấy Võ Hào Kiệt đúng là kẻ biến thái.
Mở được điện thoại, bên trong đều là các nữ sinh. Có trăm tin nhắn chưa đọc, mỗi một cái biệt danh đều là vợ, mỗi một vị nữ sinh đều xưng hô là chồng.
“Tra naml” Xuất phát từ tò mò, bọn cậu tùy tiện mở ra.
Xuất hiện trước mặt bọn cậu là hình ảnh làm cho tất cả chán ghét đến cực điểm, Bánh Bao cảm giác nếu tiếp tục cầm điện thoại cậu sẽ bị bệnh độc mất, nên ghét bỏ để lên sàn.
Bên trong Viên Hạo Kiệt đều trò chuyện với một nữ sinh.
Nếu không đoán sai, toàn bộ đều là hình ảnh bất nhã.
“Thật sự là con chó.” Màn Thầu tức giận nói.
chuyện thật uyển chuyển, nhưng mỗi câu đều ở trọng điểm.
Mục Lâm Kiên thấy không tìm được Vũ Vân Hân: “Các cháu ở đâu?” “Ở nhà!” “Cút về phòng cho chú” Mục Lâm Kiên lạnh giọng.
“Chúng cháu không thấy búp bê, chúng cháu đang đi tìm” “Chú tìm! Các cháu cút trở về cho chú! Có nghe hay không!”
Mục Lâm Kiên đứng dậy, cầm lấy áo khoác đi xuống tầng, lập tức triệu tập tất cả vệ sĩ đi tìm Vũ Vân Hân.
“Cậu trông mấy đứa nhỏ cho tôi” Anh vội vã đi ra cửa chỉ bỏ lại một câu, lập tức đi.
Mục Lâm Kiên lái xe, từ khu nhà cao cấp tiến vào nội thành.