Vũ Vân Hân và Hoàng Hà đến bãi xe, phát hiện bên trên xe mình có cả tá tờ áp phích.
Người này quả thực là không ngừng khiêu khích giới hạn chịu đựng của Vũ Vân Hân.
Cô bực tức xé toạc những tấm áp phích xuống rồi mang vào trong xe.
Cô để chúng vào chung với những tài liệu vừa được chỉnh sửa ở văn phòng.
Những thứ này phải được đốt sạch, nếu tùy tiện vứt đi thì sẽ dễ để đồng nghiệp biết chuyện.
Hoàng Linh nhìn không thuận mắt mà thốt lên: “Sao những người này ngớ ngẩn thế nhở?”
Vũ Vân Hân lại chẳng để tâm. Cô bước lên xe, gạt cần số rồi chạy ra khỏi cổng.
Trên tâng thượng.
“Cô ấy lại đi đâu nữa rồi?” Mục Lâm Kiên nhìn theo Vũ Vân Hân rời khỏi công ty.
Lần này cô không chỉ đi một mình mà còn dẫn theo Hoàng Hà, nhưng anh vẫn không an tâm.
“Có vẻ như cô ấy đến bệnh viện”
Nghe đến hai chữ bệnh viện, Mục Lâm Kiên liên tưởng ngay đến Lăng tổng.
Anh cau mày, lòng đố ky vẫn như cũ mà trỗi dậy.
“Chủ tịch Mục này, chúng ta có cần đi qua bên đấy không?”
“Ừm!”
Lục Tâm cử người bám theo.
“Không được rút dây động rừng!” Mục Lâm Kiên dặn dò.
“Vâng”
Xe chạy theo sau Vũ Vân Hân cứ bám đuôi cô ấy mà chạy đến bệnh viện.
Chỉ cần bạn là bệnh nhân của bệnh viện thì khám bệnh là chuyện có thể thực hiện bất kỳ lúc nào, chờ đợi là chuyện vốn dĩ không cần thiết ở đây.
Bên trái cửa đều là thông tin sơ lược của bác sĩ.
Tất cả bác sĩ đều đến từ những trường danh tiếng hàng đầu thế giới với những kỹ thuật y học tiên tiến. Họ đều là những bác sĩ vang danh lãy lừng khắp năm chât Từ sau khi khi được Mục Lâm Kiên mua về, bệnh viện lại được cải tiến. Nay đã tân tiến vượt bậc hơn trước rất nhiều.
“Chà! Chỗ này xa hoa thật đấy!” Hoàng Hà không giấu được sự kinh ngạc.
Vũ Vân Hân đi đến phòng khám của Lăng tổng.
Mỗi tầng chỉ có hai phòng khám, có tầng còn có cả thang máy riêng luôn sẵn sàng phục vụ.
“Đó không phải là người mà tổ trưởng từng hỏi đó sao?”
Hoàng Hà nhìn về trước thì đúng lúc Lê Kiện đang đi ngang qua.
Anh ta tay cầm chiếc nạng, đi đứng không vững, cứ cà nhắc cà nhắc. Khuôn mặt mang đầy vẻ đau đớn. Đầu gối thì quấn một lớp băng dày cộm.
Bước đi trên chính đôi chân của mình đối với anh ta là một sự khó khăn.
Cứ mỗi hai bước lại dừng lại lấy sức.
Rõ ràng là phải mất mười phút hơn anh ta mới đi hết được quãng đường vỏn vẹn năm mét.
Vũ Vân Hân nhanh chóng nấp vào rồi bước đến bờ tường.
“Tổ trưởng, chẳng phải cô quen người đó hay sao?” Hoàng Hà tò mò hỏi.
Cô ta vẫn nhớ lúc trước Vũ Vân Hân còn một lòng hy vọng người đó được vào làm việc. Giờ sao lại phải trốn chứ?
“Cô giúp tôi nhìn một chút, anh ta có phải là ở phòng khám phía trước đó không.”
“Được”
Hoàng Hà bước qua đấy.
Lúc này, một loạt những chiếc xe hạng sang chạy vào cổng bệnh viện.
‘Trông những dáng xe quen thuộc, Vũ Vân Hân từ xa đã đoán ra là Mục Lâm Kiên.
Tên đó sao lại đến nữa chứ?
Cô vờ như chẳng nghe thấy, tiếp tục đi về hướng hành lang.
Bước đến sảnh trước, một người y tá dung mạo xinh đẹp mở lời: “Xin chào! Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô ạ!”
“Viện phí một ngày của Lê Kiện là bao nhiêu tiền?” Vũ Vân Hân hỏi thẳng vào vấn đề.