Bước vào nhà hàng, xung quanh thật yên tĩnh.
Bầu không khí ồn ào và thoải mái thường ngày bỗng trở nên trang trọng và nghiêm túc. “Chị Vân, tổng giám đốc Mục kìa!”
Các nữ đồng nghiệp vội vàng cúi đầu, “Tổng giám đốc Mục sao lại tới đây ăn sáng vậy?”
“Không biết.”
Nhân cơ hội hiếm có này, Vũ Thư Anh nhanh chóng trang điểm và bước tới. Vũ Vân Hân vốn không thèm ăn đã bị hấp dẫn bởi những bát mì bò lớn trong nhà hàng. Dù sao ăn sáng ở đây cũng không tốn nhiều tiền nên cô không nhịn được mà gọi một suất
Sau khi nhận được vé ăn, cô chọn một vị trí trong góc. Vừa ngồi xuống, một tô bún bò nóng hổi đã bưng lên.
Miếng thịt bò khổng lồ che kín cả tô mì, không thể nhìn thấy sợi mì bên dưới.
Vũ Vân Hân giật mình sung sướng, nhìn bát mì bò đầy ắp, giống như trúng số, cô vui vẻ đặt thuốc trong tay sang bên cạnh, cầm đũa đếm thịt bò trên đó.
Tầng tầng lớp lớp thịt bò, thỏa mãn hoàn toàn thị giác! Gắp miếng thịt bò nhúng nước lèo, nhét vào miệng. Thịt bò tươi, có chút mỡ, tuy béo nhưng không ngấy. Sợi gân dai và thơm.
Thịt quyện với mùi thơm của sữa và vị đậm đà của nước dùng, đây là một món không thể bỏ qua.
Đôi mắt của Mục Lâm Kiên rất sắc bén, anh nhận ra ngay người phụ nữ trong góc khi anh ngước mắt lên.
“Tổng giám đốc Mục, anh cũng đến ăn sáng à?” Vũ Thư Anh ngượng ngùng đi đến chỗ anh.
Mục Lâm Kiên mặc kệ, chỉ chăm chú nhìn về hướng Vũ Vân Hân, “Thêm thịt chưa?”
Vũ Thư Anh sững sờ, thêm thịt làm gì? “Thêm rồi ạ! Một phần lớn!” Lục Tâm – người đang cúi đầu ăn mì đáp. “Đủ ăn không?”
“Đủ ạ! Chắc chắn đủ! Tôi đã dặn sau này ăn sáng nhất định phải cho cô ấy nhiều thịt” “Tôi cảm thấy không đủ ăn” Mục Lâm Kiên lo lắng nói.
Lục Tâm quay đầu lại nhìn Vũ Vân Hân ở trong góc, cô đã ăn hết bát mì trong vòng chưa đầy năm phút đồng hồ, thậm chí còn hết cả nước dùng. “Hay là tôi sai đầu bếp làm thêm một suất nữa nhé?”
Mục Lâm Kiên không hài lòng, rõ ràng là người phụ nữ kia không đủ ăn, “Trừ lương”.
“Hả?” Lục Tâm suýt chút nữa bị sợi mì mắc kẹt trong cổ họng.
Tổng giám đốc Mục vậy mà lại vì một người phụ nữ ăn một suất mỳ thêm gấp đôi lượng bò không đủ no mà trừ lương của anh.
Anh kêu oan, “Tổng giám đốc Mục, bây giờ tôi sẽ cho đầu bếp làm thêm một suất cho cô ấy”
“Không cần.” Vì Vũ Vân Hân đã ăn uống no say xong bỏ đi rồi.
Vũ Thư Anh, người không nói chen được câu nào, vô cùng xấu hổ, vẻ mặt thất thần và hoang mang.
Mục Lâm Kiên đột nhiên đứng dậy và thờ ở đi lướt qua người cô ta. “Cô Vũ Vân Hân?”
Vũ Vân Hân vừa bước đến thang máy đã bị một anh thanh niên chặn lại.
“Tôi là Võ Tùng từ Phòng Kỹ thuật. Tôi rất vui được gặp cô. Kết bạn Zalo được không? Dù sao thì cũng là đồng nghiệp.”
Vũ Vân Hân cảm thấy mình quá may mắn, mới vào công ty chưa được bao lâu đã được người ta xin số Zalo.
Phải chăng sức hấp dẫn của cô quá lấn át?
“Kết bạn Zalo để tiện liên lạc cho công việc sau này, cô đừng xa cách thế” . “Được rồi!” Cô ân cần lấy mã QR Zalo của mình ra và bảo cậu ấy quét nó. Dù sao cô cũng mới trở về Trung Quốc cũng chưa được bao lâu, mọi người xung quanh người thân và bạn bè đều như mất tích, không những không liên lạc với cô, cô còn thay đổi tất cả các phương thức liên lạc, trước khi biết tình hình thì thêm một người bạn cũng không có hại gì.
“Lần sau cùng ăn với nhau bữa cơm nhé?” Võ Tùng rất nhiệt tình, đẹp trai tỏa nắng, ánh mắt tràn đầy năng lượng.
“Đến lúc ấy hẵng tính.” Vũ Vân Hân nhìn thấy thông tin trên bảng tên của cậu ấy. Cậu ấy mới hai mươi bảy tuổi, nhỏ hơn cô, bỏ qua đi!
Trở lại văn phòng, cô thấy tổ trưởng đang đứng trước máy tính xem tài liệu của cô.
“Anh đang tìm gì đấy?” “Kế hoạch đã làm để đâu rồi?” Ông ta trông rất lo lắng, như thể lát nữa phải dùng ngay vậy.