.” Mục Lâm Kiên nhấn Vũ Vân Hân buồn bực, Mục Lâm Kiên đúng là một tên nhàm chán.
Anh ngẩng đầu lên một cách kiêu ngạo, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía cô: “Nói “..” Người đàn ông khốn kiếp, chẳng lẽ muốn nghe người ta làm nũng?
Nếu đã vậy thì… Vũ Vân Hân tháo dây chun buộc tóc ra, mái tóc dài bung xõa xuống, mùi hương ngọt ngào tươi mát xộc thảng vào mũi, mắt Mục Lâm Kiên run lên.
Mái tóc dài mềm mại óng ả, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia mang theo biểu cảm đáng yêu, ngón tay mảnh khảnh lưồn vào trong tóc, khẽ cắn đôi môi đỏ rực, quyến rũ như trái anh đào thơm ngon.
Đầu ngón tay từ trên tóc nhẹ nhàng rơi xuống, móng tay màu đỏ tươi mang theo vẻ quyến rũ, từ thắt lưng trở lên đến chiếc nơ buộc quanh cổ, nhẹ nhàng giật giật.
Chiếc nơ ở cổ bị nới lỏng ra.
Cô dùng chiêu lạt mềm buộc chặt rất thành công.
Đôi giày cao gót nhọn hoắt ngạo nghễ giẫm lên đôi giày da bóng bẩy của Mục Lâm Kiên.
Rõ ràng là anh bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, nhưng vào lúc này, thay vì từ chối cô, anh lại dùng hai tay nâng cô lên và trực tiếp ôm vào lòng.
Hai cánh tay mạnh mẽ như muốn chiếm lấy cơ thể cô.
Vũ Vân Hân nhìn chăm chú vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nếu nói giờ phút này cô không động tâm thì là giả đấy.
Rõ ràng chính là diễn, không biết thế nào lại nhịn không được mà từ đùa biến thành thật.
Ngoài cửa, Vũ Thư Anh lo lắng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài.
Vũ Vân Hân đi vào hơn một tiếng rồi, còn chưa đi ra.
Mỗi lần Vũ Vân Hân đến, cô ta liền cảm giác giống như mình bị thất sủng vậy.
Trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh Vũ Vân Hân bước ra khỏi phòng họp trong camera giám sát lần trước.
Giác quan thứ sáu nói cho cô rằng hai người bọn họ đang quen nhau.
Chỉ là cô không muốn tin vào điều đó.
Theo logic mà nói, Vũ Vân Hân tuyệt đối không thể yêu Mục: Lâm Kiên được.
Thế nhưng gạt đi điều đó thì…
Vũ Vân Hân lái xe vào ga-ra riêng của Mục Lâm Kiên!
Mỗi lần Vũ Vân Hân bị hại, Mục Lâm Kiên sẽ ngay lập tức xuất hiện!
Thậm chí ngay cả lần gần nhất, chính tay Mục Lâm Kiên đã đi bắt người.
Cô không nói không có nghĩa là cô không biết gì.
Thật ra cô đều hiểu, chỉ là cô không nói, không muốn cho Ninh Phượng biết.
Mục đích ban đầu khi bước vào tập đoàn Mục Lâm dường như đã bị lung lay.
“Két…
Đột nhiên, cửa phòng mở ra.
Vũ Vân Hân từ bên trong đi ra.
Vũ Thư Anh giận đến mức siết chặt tay, lần trước tha cho cô ta chẳng qua là cho cô một cơ hội, không ngờ càng lúc cô càng được nước lấn tới.