Lê Kiện vừa nhìn thấy người phụ nữ này liền nhận ra cô ta là trưởng phòng nhân sự, cô ta chỉ cần mở miệng ra đã thấy chanh chua.
"Mẹ, con thấy người phụ nữ kia rồi" Vũ Thư Anh vừa quay người lại, Lê Kiện lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lê Thu.
"Nhớ cô ta thật kỹ, sau này vào công ty, nhớ tránh xa cô ta ra”
"Vâng, mẹ!"
Theo như kinh nghiệm làm việc nhiều năm của mình, cô cảm thấy loại người như Hoàng Hà không nên bồi dưỡng quá nhiều.
Sau nửa ngày mệt mỏi, Vũ Vân Hân sắp chết đói.
Từ sáng tới giờ chưa kịp ăn gì, mới chỉ ăn một viên kẹo.
"Mục Lâm Kiên, hôm nay anh có muốn ăn trưa với tôi không?" Cô giả giọng ngọt ngào làm nũng với người ở đầu bên kia.
Tầng mười ba đúng là một nơi thích hợp để nghe điện thoại, nhìn quanh bốn phía không tìm nổi một bóng người.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng cau mày, nhìn đồng hồ, không để ý mà đã đến giờ ăn cơm trưa.
"Không biết anh Mục có đề nghị gì không?" Anh vẫn đang chủ trì buổi họp video với các đối tác nước ngoài, không thể đi được.
Anh đành trả lời một cách bất lực: "Không hẹn em"
Vũ Vân Hân bĩu môi, cô đang rất không hài lòng.
Đúng là đàn ông chỉ thích những tiểu yêu tinh không phiền phức.
Sau đó, cô tự cho phép bản thân đi đến nhà ăn, ăn cơm cà ri xào bò.
Khẩu âm toàn giọng Véc-xai, dường như đối với họ, đến đây không phải để ăn cơm mà chủ yếu là để khoe khoang.
"Tôi chỉ đi phỏng vấn cho đủ quá trình thôi, chú của tôi họ Mục đấy.” Một người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám, đang tự hào giờ ra chiếc đồng hồ trên tay, có trị giá hơn trăm vạn tệ.
Mấy người ngồi ở đó đều khinh bỉ: “Chẳng lẽ chỉ có anh có người nhà ở đây chắc, nhà tôi còn quen chủ tịch Mục, vừa nãy chủ tịch Mục cố tình đến xem tôi phỏng vấn như thế nào cơ!”
"Đừng đùa, rõ ràng là chủ tịch Mục đến nhìn tôi!" Một người phụ nữ mặc váy ngắn, trang điểm cầu kì, dáng người cao gầy, rõ ràng là phong thái của mấy cô thiên kim đại tiểu thư chỉ biết kiêu ngạo: “Tôi họ Mục! Chỉ dựa vào cái họ này của tôi, nơi này coi như địa bàn của tôi được rồi!”