Vũ Vân Hân lúng túng cười, “Thực xin lỗi, tôi có chút việc gấp, hôm khác mình nói chuyện nhé”
Rõ ràng chỉ là vứt rác thôi, nhưng không ngờ nó lại kinh khủng như ra sân hành quyết.
“Chạy nhanh như vậy, tôi thấy chắc có vấn đề rồi, nói không chừng đó là mẹ của bọn trẻ, sau đó bị đàn ông đá, vô danh vô phận”. “Tôi cũng nghĩ vậy, nhìn dáng vẻ của cô ta trông còn có khả năng là tiểu tam, giúp người khác sinh được ba đứa con trai, đang ngồi đợi lên chính thất”
“Bà cũng không thèm để ý xem người ta mặc cái gì à, quần áo của bọn trẻ cũng không rẻ đâu, ngày nào cũng mặc như thái tử vậy? Đêm yên tĩnh, tiếng nói đúng sai rất chói tai.
Ngay cả khi Vũ Vân Hân quay trở lại tầng dưới sau khi vứt rác, cô vẫn có thể nghe thấy tiếng bọn họ.
Ngôn ngữ khủng khiếp này nói vô tình, nhưng lắng nghe lại cố ý. “Búp Bê, mẹ đừng để bụng” Há Cảo lo lắng ôm lấy cô. “Búp Bê, không sao đâu!”
Trong bốn năm qua, chuyện gì cũng trải qua rồi, còn phải lo lắng những điều thị phi người ta nói sao?
Nếu lo, vậy thì năm đó cô sẽ không nghiến răng sinh con ra, rồi hạ quyết tâm nuôi chúng lớn. Buổi sáng, bình minh soi sáng cả thành phố.
Giờ cao điểm là lúc tắc đường nhất ở đây, Vũ Vân Hân xách túi bước đến cửa khách sạn.
Nhìn xung quanh, xe cộ đông đúc và dòng người qua lại vô tận, nhưng thấy xe của Mục Lâm Kiên đâu. Cô tưởng cô đã đến sớm.
Chỉ là cách phía đối diện không xa, chiếc xe sang trọng đó đã đậu ở đó từ lâu.
“Tổng giám đốc Mục, chúng tôi nhìn thấy cô Vũ Vân Hân đi ra từ căn số 1 tòa 5 khu 3 xóm 2 đường bên hồ”.
Khi Mục Lâm Kiên nghe thấy địa chỉ lòng vòng kia, anh lập tức yêu cầu tài xế lái xe đến trước cửa khách sạn.
Anh muốn xem cô giả vờ như thế nào!
“Xin chào tổng giám đốc Mục!” Vũ Vân Hân hôm nay lịch sự và kiềm chế hơn nhiều so với Vũ Vân Hân mấy ngày trước.
Người vệ sĩ mở cửa và ra hiệu cho cô lên xe.
“Không cần đầu, có chuyện gì thì bây giờ nói luôn là được, dù gì thì lát. nữa cũng cùng tới công ty, bị người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu?”
Những điều cô lo sợ khiến Mục Lâm Kiên cảm thấy nực cười. “Không lên xe thì đừng bao giờ tới công ty nữa”. Nghe thấy những lời này, Vũ Vân Hân vội vàng lên xe.
Cô không muốn bị công ty sa thải chỉ vì lo lắng của mình, con của cô cần tiền để đi học mẫu giáo.
Đến đây được nửa tháng rồi, không thể để con của mình ở nhà không đi học được.
Cô ngồi cạnh Mục Lâm Kiên, đặt tay lên đầu gối của mình một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy Mục Lâm Kiên đọc xong đống tài liệu trên tay, cô rụt rè hỏi: “Xin lỗi, tổng giám đốc Mục, anh có thể trả lời tôi câu hỏi tối hôm qua được không?”
“Không” Một câu chặn lại cô, cô lại càng xấu hổ vì làm phiền người ta.
Bầu không khí tĩnh lặng như kim châm khiến cô vừa thận trọng vừa choáng ngợp.
Xe chạy đến tận của công ty. Do cao điểm buổi sáng nên rất đông phương tiện qua lại.
Chiếc xe của Mục Lâm Kiên vốn đã rất dễ thấy, nhưng đột nhiên dừng lại ở đó, và nó đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người đều nhận ra xe của boss. Mọi người đều dừng lại và kính cẩn chờ đợi. Vũ Vân Hân cúi thấp đầu vì sợ bị nhìn thấy.
Bởi vì nơi làm việc có quá nhiều lời bàn tán xôn xao, giống như cô vừa đến, sẽ có người nói cô không biết xấu hổ leo lên xe của sếp.
“Xuống xe!” Mục Lâm Kiên thờ ơ nói.
“Dạ” Vũ Vân Hân vội vàng lấy trong túi ra một chiếc khẩu trang và đeo vào.
Toàn bộ khuôn mặt được giấu đi hơn một nửa.
Mục Lâm Kiên nhìn cô chằm chằm, rồi đột nhiên đưa tay ra kéo khẩu trang xuống.
Cô giật mình, cả mặt thò ra ngoài, vội vàng che mặt mình lại: “Tổng giám đốc Mục, anh định làm gì vậy?”
Mục Lâm Kiên không nói gì mà thờ ở ném chiếc mặt nạ trong tay vào thùng rác.
Khi cửa xe vừa mở, đồng nghiệp bên ngoài ít nhiều đã nhìn thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân.