Tất cả mọi chuyện kêu gào ở ban công khép lại, tất cả lời nói và hành động của Vũ Vân Hân trở nên thận trọng hơn.
Cả văn phòng u ám đáng sợ, bầu không khí áp suất thấp tràn ngập ra, ngưng lại toàn bộ bầu không khí.
“Mục tổng, cô Vũ đến rồi”
“Buổi trưa, tôi bận cho nên không thể đến được! Không phải anh giận tôi rồi chứ?”
Ban đầu Vũ Vân Hân không định đến giải thích, chỉ là gặp phải Vũ Thư Anh, nên tức giận đến mức lên thẳng trên đây.
“Không giận” Mục Lâm Kiên rất lạnh lùng, dường như nói nhiều thêm một chữ đều rất lãng phí.
“Ô! Vậy anh đã ăn gì chưa?”
Cô đang quan tâm anh ư? Mục Lâm Kiên giương mắt kiêu ngạo, ánh mắt giống như cái gông xiềng rơi vào người cô vậy.
Quan tâm lúc này, đối với Mục Lâm Kiên mà nói thì chẳng qua cũng chỉ là chột dạ.
“Nếu như nói chưa ăn, tôi có thể…”
“Ăn em không?”
Giọng điệu nói đùa dí dỏm khiến Vũ Vân Hân đường hoàng trừng mắt, ban đầu lời nói đến trong cổ họng, liền như bị mắc nghẹn nói không nên lời.
“Không… Không… Tôi nói tôi có thể làm cho anh, coi như bồi thường được không?”
Bên trong phòng làm việc của Mục Lâm Kiên có một căn hộ riêng cao cấp, bên trong cái gì cần có cũng đều có, thiết bị dụng cụ đầy đủ hết.
Anh lạnh lùng nhìn sang bên phòng bếp đã nhiều năm không mở ra: “Không có hứng thú.”
Vũ Vân Hân bó tay không còn cách nào khác, đành mím môi.
Giác quan thứ sáu của cô gái mạnh mẽ nói cho cô, người đàn ông này đang tức giận.
Thân là phụ nữ của Mục Lâm Kiên, Vũ Vân Hân cư nhiên không biết tại sao anh lại tức giận.
Nghĩ đến mấy trăm vạn sổ sách vẫn chưa giải quyết, cô lại nhãn nại chịu đựng lần nữa.
“Vậy… Anh cứ từ từ nghỉ ngơi đi nha!”
Nói xong, chân bó bước về phía sau một bước.
Mục Lâm Kiên nhíu mày: “Qua đây!”
Giọng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng giống mệnh lệnh.
€ô nhìn anh chỉ vào vị trí đó, cô khiếp đảm.
Đó là trong lòng anh.
Nếu như qua đó, nói không chừng ngay cả xương cốt cô cũng không còn.
Từ sau buổi tối hôm trước, người đàn ông này có sự ham muốn đối với cô như không thể cứu vãn được, dường như chỉ cần dựa sát cô thì liền muốn chiếm đoạt lấy cô.
Bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ nhéo nhéo đôi chân còn đang mỏi nhừ!
“Ba!”
Đột nhiên Mạc Lâm Kiên ngạo nghễ đứng dậy, khí thế uy nghiêm như muốn đem cô về ăn tươi nuốt sống.
“Hai!”
Mỗi bước đi của anh đều hướng về cô, như rằng giãm lên trái tim của cô vậy.
“Một!”
Âm thanh vừa phát ra, cả người Vũ Vân Hân bị cường thế của anh ôm lấy, trực tiếp bế lên bàn làm việc: “Đừng mài”
Cô nóng nảy, hốc mắt đỏ bừng.
“Thời gian làm việc à?” Mục Lâm Kiên nhướng mày, mắt nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, bây giờ đúng là giờ làm việc: “Vì sao thời gian làm việc ở cùng tôi?”