Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 304: Bảy tỷ




“Sáu mươi tỷ!”

Tin nhắn của Mục Lâm Kiên phát ra như ném bom vào đám người mê tiền.

Đối với Mục Lâm Kiên mà nói thì cho dù đưa hơn phân nửa gia sản cũng xứng đáng, Vũ Vân Hân là mẹ của con mình mà một bút giao dịch này nghĩ như thế nào cũng gia tăng tỷ lệ họ ở bên nhau.

Không đúng!

Đột nhiên đầu óc lý tính lại khiến anh quay về nguyên hình.

Kết hôn và con nít là thứ anh ghét nhất!

Đời này anh vẫn luôn theo đuổi chủ nghĩa không kết hôn, càng đừng nói đến làm b; Sự ngông nghênh và cố chấp che giấu đi ý nghĩ tận đáy lòng của anh, đầu ngón tay không tự chủ được mà tiếp tục gửi tin nhắn: “Chín mươi tỷ!”

“Điên rồi à? Chín mươi tỷ!” Ba đứa bé nhìn tin nhắn gửi đến, thầm nghĩ nếu mà không trả lời thì có khi nào ông chú này sẽ tăng giá lên hơn một trăm tỷ không?

Bọn trẻ biết Vũ Vân Hân rất có giá, nhưng không ngờ rằng trong cảm nhận của Mục Lâm Kiên lại có giá đến vậy.

“Các con nhìn mẹ làm gì?” Vũ Vân Hân nghi ngờ nhìn ba đứa bé.

“Không có gì! Chỉ là thấy Búp Bê thật sự rất đẹp.”

“Ha ha! Thật dẻo miệng mà, có muốn ăn thịt hộp không? Bây giờ mẹ đi làm cho các con ăn.”

Ba đứa bé nhìn nhau, hình như lúc này họ đã có đáp án.

Bánh Bao vội vàng soạn tin nhắn: “Xin lỗi, ngài Mục yêu cầu của ngài chúng tôi không thể thực hiện được, là do năng lực làm việc của chúng tôi có giới hạn, chúng tôi có trách nhiệm đối với người khác và nghiêm túc thực hiện những quy định trên hợp đồng, nằm ngoài phạm vi hợp đồng không thuộc về phạm vi công việc của chúng tôi.”

Câu trả lời rất quy tắc khiến Mục Lâm Kiêm mất hứng.

Sự lịch sự tao nhã vốn có của anh đã bị đánh vỡ, trong lòng giống như có một con quỷ vậy. Nếu không phải bị đạo đức trói buộc và có nhiều dục vọng hơn thì anh sẽ có Vũ Vân Hân nhanh hơn không?

Nhớ lại tối qua, Vũ Vân Hân đã ngủ say trong lòng anh.

Lúc này, anh nhìn phòng ngủ trống rỗng, cái giường to như vậy lại trống trải và cô độc khiến anh không muốn ngủ.

“Cô ấy đang làm gì vậy? Chụp hình đi”

Ba đứa bé nhìn Búp Bê đang nấu thịt hộp, lén lút sau lưng cô chụp một tấm hình.

Bóng dáng đảm đang tràn ngập không khí gia đình ấm áp.

Ánh đèn ấm áp như mặt trời chiếu lên người Vũ Vân Hân, chiếc áo ngủ mập mạp.

đáng yêu càng phụ trợ cho thân hình nhỏ xinh của cô, nhìn bộ dạng nghiêm túc nấu ăn của cô càng khiến Mục Lâm Kiên rung động Đột nhiên anh có loại cảm giác gia đình đang chờ mình về.

“Trễ vậy rồi còn làm gì thế?” Xuất phát từ tò mò nên anh lại nhăn tin đến.

“Thịt hộp. Thịt hộp Búp Bê làm là ngon nhất”

“Trễ như vậy còn ăn, là heo sao?”

Lời nói không suy nghĩ này khiến ba đứa bé trợn trừng mắt không biết nói gì, nói chuyện với loại người này thật là xui xẻo mà.

Nếu không phải anh có tiền thì họ đã mặc kệ rồi.

“Ăn sao? Chụp hình cho tôi xem thế nào?”

Mục Lâm Kiên bất giác trở thành fan cuồng, tò mò với mọi nhất cử nhất động của Vũ Vân Hân.

Ba đứa bé chu môi nói: “Thật là một tên biến thái!”

“Nếu không phải vì tiền thì chắc chắn đã bị chúng ta block rồi.”

“Các con đang nói ai là tên biến thái?” Vũ Vân Hân bưng thịt hộp từ trong bếp bước ra.

Ba đứa bé chưa kịp cất điện thoại đã bị Vũ Vân Hân liếc mắt thấy ảnh đại diện đang hiển thị trên màn hình điện thoại.

“Không phải Mục Lâm Kiên lại cho các con tiền đó chứ? Các con thật xấu xa mà, không phải mẹ đã vào công ty làm rồi sao? Có nhiệm vụ cũng không nói cho mẹ biết! Nói đi, lần này là bao nhiêu tiền?”

Quả nhiên là Vũ Vân Hân, chấp nhất với tiền bạc như thế.

Há Cảo nhanh miệng không giấu được nói: “Mục Lâm Kiên muốn ngủ với mẹ, cho mẹ chín mươi tỷ!”

Lời vừa nói ra đã khiến toàn bộ căn phòng lặng ngất như tờ.

Há Cảo vội che miệng lại, cậu đã hiểu được câu tai họa đều từ miệng mà ra.

‘Vũ Vân Hân cầm lấy điện thoại lật xem lịch sử trò chuyện, thật sự nhìn thấy Mục Lâm Kiên ra giá như vậy: “Tên đàn ông vô liêm sỉ chết tiệt này, xem tôi là cái gì hải”

Cô ra vẻ thà chết cũng bảo vệ trinh tiết, nhưng giây kế tiếp lại thầm nghĩ, cũng không phải chưa từng ngủ với nhau, chẳng qua là thiểu chín mươi tỷ mà thôi.

“Búp Bê, mẹ đang cười cái quái gì vậy?” Ba đứa bé không còn lời nào để nói chỉ liếc xéo cô: “Con gái phải biết rụt rè hiểu không?

Không thế tùy tiện vì mấy đồng tiền dơ bẩn mà bán mình được! Nếu không, đàn ông sẽ không quý trọng mẹt”

Vũ Thư Anh khinh thường: “Nẵm mơ đi!”

Một ngày còn ở công ty, cô ta sẽ không để cho Vũ Vân Hân thăng chức phát tài.

Vũ Vân Hân nhìn bộ dạng tự tin của cô ta, khoé môi cong lên trầm xuống. Xem ra sắp tới sẽ là một trận đánh nặng nề!

Trở lại phòng bệnh, Vũ Vân Hân giống như tháo bỏ khôi giáp vậy, mệt lả dựa người vào ghế sa lông.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Mục đã diễn kịch với tôi!”

Mục Lâm Kiên liếc xéo: “Chỉ cảm ơn?”

“Lấy thân báo đáp? Không thích hợp với anh! Tôi quá nhờn! Hơn nữa hiện tại eo anh không được”

Mục Lâm Kiên không vui cau mày, quả nhiên phụ nữ thật dễ thay đổi, nhất là Vũ Vân Hân, lật lọng!

“Đúng rồi, tại sao anh lại giúp tôi?” Vũ Vân Hân tò mò nhìn về phía anh.

Nói thế nào thì Vũ Thư Anh cũng là trợ thủ đắc lực đi theo anh nhiều năm, theo lẽ thường anh phải giúp Vũ Thư Anh mới đúng.

“Bởi vì em là người phụ nữ của tôi!”

Âm thanh rất nhẹ, nhưng mang theo cảm giác cam kết kiên định.

Vũ Vân Hân tắt tiếng.

Một câu nói thẳng được ngàn lời nói..

Nếu không biết anh đã từng là vịt, chắc chắn cô sẽ thật sự muốn yêu người đàn ông này.