‘Vũ Vân Hân chỉ ra ba tỷ, mua chiếc Maserati trước mặt này.
Không phải siêu xe, vì con, cô không lựa chọn xe thể thao mắc tiền.
“Lên xe!”
Thân xe màu trắng, sang trọng và xa hoa.
Chỉ bằng chiếc xe trước mặt cũng khiến cho hai người phụ nữ hai mắt phát sáng.
“Oa! Tổ trưởng, xe của cô không tiện nghỉ lắm.
“Không đắt, cũng chỉ hơn ba tỷ thôi” Vũ ‘Vân Hân nhẹ nhàng nói, như thể tiền là do gió lớn thổi tới vậy.
“Mấy ngày không gặp, tổ trưởng trở nên có tiền thế”
Ninh Uy và Hoàng Hà ngồi vào xe, nhìn nội thất xa hoa bên trong, hâm mộ không thôi.
“Tổ trưởng, nghe nói trước đây cô là Tổng giám đốc nữ ba mươi tỷ, có phải là sự thật không?” Ninh Uy tò mò hỏi “Ừm! Có điều không chỉ mình tôi, nhà tôi cũng mở công ty”
“Hoá ra tổ trưởng Vũ là con gái nhà giàu có!” Hoàng Hà kinh ngạc trợn to mắt.
‘Đúng vậy!” Vũ Vân Hân không chối. Cô chính là vì muốn để cho bọn họ biết, cô chính là con gái nhà giàu có quyền thế.
Bối cảnh cứng nhất!
Vũ Vân Hân lái xe một cách thành thạo, so với lần trước đã tốt nhất nhiều lắm, toàn bộ hành trình đều vững vàng.
Chẳng qua là phương hướng không phải đến khu vực thương mại mà cũng không phải đến nơi ăn uống sầm uất, mà lá lái vào khu A tương đối vắng vẻ.
Ở bên này có rất nhiều chỗ chưa được mở rộng, cho nên toàn bộ đều là các đại lý xe ô tô và và nhà máy sửa chữa xe.
“Tổ trưởng, chẳng phải đây là nhà máy sửa chữa xe mà lần trước cô dẫn tôi đến sao?”
Ninh Uy nhớ nơi này, còn nhớ tới thăng quỷ nhỏ Há Cảo nhiều hơn.
“Đúng vậy!”
“Chúng ta đến đây ăn cái gì?”
Trong lúc bất chợt, hai người bọn họ cảm thấy không đúng.
Chỉ thấy Vũ Vân Hân trực tiếp lái xe vào nhà máy sữa chữa ô tô kia.
Xe đậu trên mặt đất bằng phẳng ở trong nhà máy, cửa lớn ở sau lưng chuyển động.
Cửa bị người kéo xuống khoá trái Nhà máy sữa chữa vốn dĩ ánh sáng mặt trời đầy đủ bỗng chốc trở nên tối tăm.
Hai người phụ nữ luống cuống.
“Tổ trưởng, cô dẫn chúng tôi đến đây ăn cơm đúng không?”
“Nói chuyện một chút, ăn cơm một chút.”
Thông qua kính chiếu hậu, Vũ Vân Hân nhìn thấy biểu cảm bất an của hai người.
Vũ Vân Hân xuống xe, đi tới phía sau ghế lái, mở cửa: “Xuống xe”
“Chỗ này… không có đồ ăn!”
Hoàng Hà và Ninh Uy nhìn người đàn ông tay cầm vũ khí đi về phía mình.
Người nọ có vóc dáng cường tráng, da ngăm đen, kiểu tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ đồ thợ sữa chữa, gương mặt lạnh lùng nhìn chăm chằm bọn họ.
“Tại sao không có, nơi này nổi tiếng nhất là món lẩu!”
Theo phương hướng mà Vũ Vân Hân chỉ, bên dưới ngọn đèn sáng trưng bày một nồi lẩu uyên ương, xung quanh nồi để đầy các loại thức ăn của món lẩu.
Bàn không lớn, giống như đặc biệt chuẩn bị vì ba người bọn họ.
“Vào ngay!”
Một tiếng rống giận vang lên.
Người đàn ông mặc quần áo lao động màu xanh lá cây dùng một tay lôi tên đàn ông lịch sự khắp người bị thương đi vào.
Một nửa khuôn mặt dính đầy máu, Ninh Uy và Hoàng Hà nhìn thấy mà hai chân như nhữn ra.
“Đã nói rồi, đừng ra tay nặng như vậy, đến lúc đó tôi cũng không trả bao nhiêu tiền” Vũ ‘Vân Hân bày ra bộ dạng khách khí.
Sau lưng hai người phụ nữ phát lạnh, bọn họ ý thức được mình rơi vào bãy của Vũ Vân Hân.
“Ngồi!” Vũ Vân Hân chỉ hai vị trí ở trước mặt cô.
Tên đàn ông lịch sự kia bị người khác thô bạo nhấn cho ngồi xuống.
“Bây giờ mọi người đã đông đủ, ăn nhanh một chút! Ăn xong chúng ta nói chuyện chính!”
Giờ phút này, ai còn dám ăn.
Ninh Uy thấy rõ người đàn ông này chính là giám đốc xưởng đồ chơi.
Hôm trước hai người còn từng gặp mặt, thậm chí còn ở chung một chỗ.
“Chẳng phải các người quen biết nhau sao? Sao lại làm như không biết thế?” Vũ Vân Hân chế nhạo nhìn ba người đang thận trọng ở trước mặt.
Giám đốc xưởng vốn khong dám động đũa, toàn bộ mu bàn tay đã bị trầy da. Đừng nói là gắp thức ăn, ngay cả cầm đũa cũng khó.
“Nói chuyện!” Vũ Vân Hân thấy không ai trả lời, đột nhiên phẫn nộ gầm lên, khiến tất cả bọn họ kinh hãi.