Tất cả bác sĩ y tá đi trên đường đều tự động nhường đường, Vũ Vân Hân cũng không ngoại lệ.
Cô đứng ở một bên, cố tình cúi thấp đầu, sợ bị người ta nhận ra mình.
“Người phụ nữ đó đang ở đây?” Giọng nói lạnh lùng của Mục Lâm Kiên vang lên.
“Người phụ nữ” là chỉ ai?
Trái tim của Vũ Vân Hân thắt chặt lại, đợi sau khi đám người đó đi qua thì mới lặng lẽ ngước đầu lên.
Chỉ thấy ông Mục đi vào bên trong phòng bệnh của Mục Lâm Kiên, cánh cửa nặng nề khép lại.
Vũ Vân Hân thở một hơi sâu, đi dọc theo.
hành lang về phía trước.
Gô đi mà không theo mục đích gì cả, đột nhiên cô nhận ra mình không biết có thể đi đâu trong cái bệnh viện lớn như vậy.
Xung quanh đều là bệnh nhân và người nhà, mà một mình cô ngồi trên cái ghế dài ở trong vườn hoa, toát lên vẻ vô cùng cô độc.
“Cô thật sự đang ở đây” Một giọng nói nam quen thuộc vang lên từ phía sau cô.
Người đó dựa rất sát, phả mùi thuốc lá nồng nặc đến tai Vũ Vân Hân khiến cô chợt đứng lên chống lại “Ha ha!” Võ Hào Kiệt nở nụ cười lạnh tanh: “Cô căng thẳng cái gì? Hôn thì cũng đã từng hôn rồi, cô còn giả vờ dè dặt cái gì, chỉ là chưa.
từng ngủ với nhau mà thôi. Nhưng trước kia tôi cũng quá ngu xuẩn, tại sao không ngủ với cô?”
Câu nói khiến người ta cảm thấy xúc phạm, Vũ Vân Hân tức giận trợn trừng mắt: “Anh chết dí ở chỗ này làm gì?
“Vân là miệng lưỡi sắc bén như vậy, cay.
độc ghê. Tôi thích” Võ Hào Kiệt đi lên phía trước bước, Vũ Vân Hân vô thức lùi xuống một bước: “Gần đây có ổn không? Sao lại tiều tuy như vậy?”
Anh ta nói rồi đưa tay lên vén sợi tóc của cô.
‘Vũ Vân Hân tức giận hất tay anh ta ra: “Đừng có đụng vào tôi”
“Giả vờ, cô thật sự có thể giả vờ” Võ Hào.
Kiệt đứng trước mặt cô, sắn tay áo lên: “Vết thương lần trước của tôi vẫn chưa khỏi, mỗi tuần tôi phải đến bệnh viện khám lại. Người đàn ông của cô là ai? Nói cho tôi biết”
“Anh không chọc nổi đâu” Vũ Vân Hân không muốn để ý đến anh ta quá nhiều rồi quay người đi. Nhưng cô còn chưa kịp đi, Võ Hào Kiệt đã lôi cô lại.
Bờ ngực vừa quen thuộc vừa khiến người ta ghét bỏ lại ôm lấy cô một lần nữa.
Khuỷu tay to giống như con rắn độc ôm chặt lấy cô.
“Buông tôi rai”
Cô càng dãy dụa, Võ Hào Kiệt càng đến gần hơn.
Bàn tay không hề kiêng nể gì giữ đi lên trên không theo quy luật, Vũ Vân Hân tức giận đạp lên bàn chân của anh ta, coi như cô cắn khuỷu tay của anh ta.
Người đàn ông này dường như không cảm thấy đau, cho dù cô có làm anh ta đau như thế nào anh ta cũng không để ý đến “So với vết bỏng thì chút đau này có là gì?”
‘Võ Hào Kiệt ôm chặt lấy cô.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Người khác có thể ngủ với cô, tại sao tôi không thể?”
“Bốp!” Vũ Vân Hân không nhịn được mà giáng một cái tát lên gò má của anh ta: “Anh đủ rồi đó!”
“Cô vốn là của tôi! Bốn năm trước là ai cầu xin tôi ngủ với cô?” Võ Hào Kiệt nhếch khoé miệng lên với vẻ tà ác, sát gò má lại gần cô: “Chẳng phải là cô sao”
Vũ Vân Hân hận mình tại sao ngày xưa lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, bây giờ cô nghĩ mà cảm thấy buồn nôn “Tôi không còn là Vũ Vân Hân ngu xuẩn như ngày xưa nữa rồi” Cô tức giận hét toáng lên.
“Cô vẫn phải! Cô đê tiện hơn trước kia. Bây giờ cô chính là một chiếc xe công cộng” Võ Hào Kiệt dùng ngôn ngữ như hành hạ cô, có bao nhiêu lời nói khó nghe thì nói hết ra.
“Anh nói vớ vẩn” Vũ Vân Hân phát điên lên giáng một cái tát xuống miệng anh ta.
Người đàn ông này vẫn không muốn buông tha cô.
Cánh tay mạnh mẽ của anh ta ôm chặt lấy.
cô lại.
Vũ Vân Hân để ý gân xanh của cô ta nổi lên, cơ bắt cuồn cuộn…
Anh ta tập gym!
Một tháng không gặp, Võ Hào Kiệt từ người đàn ông yếu đuối ẻo lả trở thành một người đàn ông khoẻ mạnh lực lưỡng.
Chẳng trách sao cô vùng vây mãi mà không thoát ra được.
Cô giống như một pho tượng để mặc cho anh thao túng.
Đi về phía trước là một căn phòng để đồ linh tinh, trước kia Vũ Vân Hân từng đi qua “Anh mà không thả tôi xuống, tôi sẽ báo.
cánh sát!”
“Báo cảnh sát! Tôi là bạn trai của cô. Tôi tìm tôi là vi phạm pháp luật sao?” Võ Hào Kiệt càng bước nhanh hơn, đi thẳng vào nhà kho.
đấy.
Cánh cửa bị anh ta đá mở ra.
Tiếng “rầm” vang lên!
Anh ta lanh lợi, vội vàng đóng cửa lại.
‘Vũ Vân Hân ở trong lòng đột nhiên giấy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát ra được.
Anh ta dùng rất nhiều sức, một mình cô vốn không thể nào thoát ra được.
“Thả tôi ra!” Vũ Vân Hân cố gắng hét toáng lên, nhưng từ nơi này cách khu chăm sóc bệnh nhân rất ra, bình thường cũng không có mấy người.
“Hiếm khi nối lại tiền duyên, tại sao tôi phải thảt”
Dường như Võ Hào Kiệt đã chuẩn bị từ trước, anh ta kéo cô đi lên chiếc ghế trong nhà khô, sau đó tiện tay lấy một sợi dây ở một bên.
Anh ta kiệu ngạo nâng cằm Vũ Vân Hân lên: “Bình thường cô hầu hạ lão già như thế nào, bây giờ thì hầu hạ tôi như vậy”