Trẻ con bây giờ thật khó chăm sóc.
“Xin chào, các anh bạn nhỏ, chị là Tiểu Hoa Hoa hôm nay sẽ là người chăm sóc cho các em. Các em có thể gọi chị là Hoa Hoa, cũng có thể gọi chị là chị Hoa Hoa, và càng có thể gọi là chị Tiểu Hoa Hoa”
Lời giới thiệu này thật là rườm rà, líu lưỡi mà, ba đứa trẻ trước mặt đứng lại.
Không phải bị thu hút bởi lời giới thiệu dài bất tận của người phụ nữ này, mà là thân hình cao to như ma quỷ và khuôn mặt thiên thần ngọt ngào của cô ấy.
“Các anh em! Chúng ta phải thật vững vàng” Bánh Bao nói hai đứa nhỏ không được phấn khích như vậy.
Nhưng…
Kẻ địch quá mạnh, không thể khống chế bản thân được nữa Bánh Bao đã chuẩn bị rơi vào tay giặc.
“Em có thể gọi chị là Hoa Hoa không?” Chỉ khi cậu gặp được người mình thích mới gọi là chị, còn khi nhìn thấy người mình không thích thì gọi là dì.
“Trông em đáng yêu quá, chắc đây là Bánh Bao rồi!” Hoa Hoa thích ăn nhất đó chính là bánh bao.
Giọng điệu giả tạo của người phụ nữ này giống như là một cao thủ chuyên nghiệp, chỉ một câu nói mà đã khiến Bánh Bao mơ mơ màng màng như người say rượu.
Bánh Bao cười một cách ngây ngô: “em không ăn được, nhưng em sẽ làm bánh bao thật ngon cho chị ăn được không? Hoa Hoa”
Màn Thầu nheo mắt kại và không nói gì cả, làm anh em với anh cũng đã lâu mà chưa từng thấy anh vào bếp làm bánh bao cho mình ăn?
“Chị! Em…em” Bánh Bao nhìn thấy Há Cảo được mỹ nữ khen ngợi, nghĩ đến điều gì đó, liền bỏ cây gậy trong tay xuống đi đến trước mặt Hoa Hoa.
Đối phương quá đẹp, còn cậu vốn có tài năng thiên bẩm về ngôn ngữ, lại đột nhiên bị mắc kẹt.
“Ôi! Trông chị thật dễ thương! Ôm!” Hoa Hoa nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Bánh Bao, giống như một cái bánh bao nhỏ, cô ấy trực tiếp ôm cậu vào lòng.
Mùi hương của hương vị mới lớn khiến cậu bạn này hoàn toàn sụp đổ. Lúc này chỉ số IQ bằng không, thiên tài kiểu gì đi chăng nữa cũng sẽ có những khuyết điểm như người bình thường.
Màn Thầu gần như muốn phát điên vì hai tên ngốc này.
Quay người đi đến chỗ Lục Tâm. “Là ai sắp đặt?”
“Chú, một người chăm sóc các cháu sẽ rất vất vả, nên chú đã gọi thêm một người đến, nam nữ cùng nhau làm việc sẽ không thấy mệt! Với lại chúng ta đều là đàn ông, đều thích những cô gái đẹp, vì vậy chú đã đem đến cho các cháu người mỹ nữ này, có vui không nào?”
Cậu chủ Màn Thầu.
Cậu chủ Màn Thầu, câu có vui về cách xưng hô thiểu năng như này không? Màn Thầu trợn tròn mắt tức giận. “Đuối cô ấy đi đi”
“Em thật là ngầu, chắc hẳn đây là Màn ‘Thầu đúng không?” Hoa Hoa bước đến trước mặt cậu và ngồi xổm xuống: “đừng đuổi chị đi được không? Chị rất ngoan mà”
“Cút”
Cực kì bá đạo như Lục Tâm Kiên.
Hoa Hoa cảm thấy xấu hổ mà nhìn Lục Tâm ở phía sau.
Anh cũng bất lực, ai cũng sẽ có tình yêu của chính mình.
“Cháu đi tìm Búp Bê!” Màn Thầu rất kiên định, kéo hai người anh vô vọng của mình, Búp Bê còn quan trọng hơn cả Hoa Hoa này.
“Búp Bê!”, bọn chúng nói gì vậy, mắt luôn nhìn về phía Hoa Hoa “Chị có thể xoa bóp, đút đồ ăn cho em, làm đồ ăn ngoan cho em, chơi đùa cùng em, và còn ru cho em ngủ!” Tiếng ru này khiến Bánh Bao và Há Cảo như muốn nổ tung.
“Màn Thầu, nhiệm vụ thiêng liêng đi tìm Búp Bê giao cho em đấy, trong nhà cũng cần có người trông coi, vì vậy anh sẽ hy sinh ở lại để trông coi nhà cửa Bánh Bao nhìn thấy vậy, cũng chấp nhận hy sinh vì nghĩa. Há Cảo cũng không chịu thua kém: “Anh sợ rãng Bánh Bao một mình không lo được, nên anh sẽ ở lại giúp Bánh Bao”
Hai tên vô tâm này. Màn Thầu lạnh lùng trừng mắt, hất hai tay anh của cậu ra, tức giận đi thẳng một mạch xuống lầu.
“Chồi ôi! Cái tính khí bướng bỉnh này” Lục Tâm vội vàng chạy theo.
Ở dưới lầu, hàng chục ô tô hạng sang đang đậu trước cửa lớn của khu chung cư.
Đám người đông nghịt, uy nghiêm, oai phong bước xuống xe, vẻ mặt ai nấy cũng đều căng thẳng, cảm giác ngột ngạc áp bức khiến cho các bác, các thím đang bàn tán xôn xao xung quanh, nhanh chóng thu gọn chiếc ghế đẩu nhỏ và trở về nhà.
“Trời ơi! Mau về đi!” Lục Tâm một tay ngăn cản Màn Thầu, trực tiếp ôm cậu vào lòng, sao ông cụ Mục lại đến đây, đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.