Vũ Vân Hân biết rằng chắc hẳn Vũ Thư Anh đã đến thêm dầu vào lửa.
Cô nắm tay ba nhỏ bước ra cửa.
“Búp Bê, ngày mai chúng ta không phải đi nhà trẻ đúng không?” Bánh Bao tò mò hỏi.
“Con không thích đi nhà trẻ mà?”
“Con không muốn, nhưng con luôn cảm thấy tuổi này không được đi học thì phí mất thời gian tươi đẹp, ở trường làm đại ca cũng thích lắm.” Bánh bao vẫn nhớ cảm giác được cung phụng như một vị vua.
Màn Thầu rất bình tĩnh, “Không đi thì không đi, chẳng sao hết! Dù sao thì kiến thức của bọn nhỏ kia nếu không học cũng biết. Việc chúng ta nên chú ý lúc này là cuộc họp cổ đông của Tập đoàn Vân Thị!”
Cậu giơ điện thoại di động ra đưa cho Vũ Vân Hân, “Ngày mốt bắt đầu, người được bầu chắc chắn là Ninh Phượng. Nếu chúng ta ngồi chờ chết, em nghĩ Búp Bê cho dù sau này có khả năng gia nhập tập đoàn Vân Thị, thì vị trí chủ tịch cũng sẽ không bị ung lay, và có lẽ sẽ không bao giờ thuộc về Búp Bê cả.”
Cô cân nhắc những gì Màn Thầu nói, nhưng không thể nghĩ ra điều gì hay.
“Búp Bê, đây không phải là hướng đi bệnh viện sao?” Bánh Bao chỉ vào cửa sổ xe.
“Qua đó một lát rồi đi ra”
Kể từ khi rời đi vào buổi trưa, Vũ Vân Hân đã không nhìn thấy Mục Lâm Kiên, không biết bây giờ tình hình như nào rồi.
Vừa rồi Lục Tâm gọi điện, cô đang bận không tiện trả lời.
Bây giờ cô đang rảnh, nên cô muốn đến đây càng sớm càng tốt.
Xe đậu ở bệnh viện, ngoài của thiết mất một chiếc xe màu trắng.
Vũ Vân Hân nắm tay ba con bước vào phòng mổ sáng nay.
Bệnh viện về đêm u ám, từng cơn gió lạnh thổi qua.
Trong phường vắng lặng, tiếng kính vỡ vang lên.
Một tấm kính trong suốt bị rơi trên sàn.
Tất cả mọi người, bao gồm cả bác sĩ và y tá, đều sợ hãi khi tiếp cận người đàn ông trên giường.
“Tôi gọi cho cô Vũ Vân Hân rồi” Lục Tâm nói dưới áp lực vô hình.
“Người đâu!”
“Cô ấy sẽ không đến đâu! Tổng giám đốc Mục!”
Mục Lâm Kiên tức giận cố tình tháo kim truyền nước trên cổ tay ra, và nhất quyết đứng dậy.
Đột nhiên, vết thương ở bụng truyền đến một cơn đau nhói, khiến anh khó chịu không thể đứng dậy được.
Tức giận, anh đấm mạnh vào lan can bên cạnh, “Người phụ nữ chết tiệt! Không có lượng tâm!”
Uổng công anh vẫn nhớ cảnh Vũ Vân Hân cùng anh vào phòng phẫu thuật.
Trong tiềm thức, anh buộc mình phải nhanh chóng tỉnh lại và vượt qua giai đoạn nguy hiểm chỉ để người phụ nữ này không phải lo lắng.
“Tổng giám đốc Mục, hay là tôi giới thiệu những người phụ nữ khác cho anh nhé?” Lục Tâm cái gì cũng thiếu, nhưng lại không thiếu nhất là phụ nữ.
“Cút!”
Lục Tâm u sầu, “Không phải anh nghĩ Vũ Vân Hân lạnh nhạt sao. Là người ngoài, tôi cho rằng cô ấy cực kỳ tuyệt tình, lúc mấu chốt nhất thì lại bỏ mặc anh.”
Cho tới bây giờ, Lục Tâm vẫn còn nhớ buổi tối gọi điện thoại cho giọng điệu lạnh lùng của Vũ Vân Hân, trong lòng chợt lạnh cả sống lưng.
“Tổng giám đốc Mục!”
Cánh cửa được gõ bởi những người vệ sĩ.
Vệ sĩ nhẹ nhàng mở cửa, kính cẩn nói: “Cô Vân đưa ba đứa nhỏ vào sảnh bệnh viện hỏi thăm anh. Vì y tá không được sự cho phép của tổng giám đốc Mục nên không dám cho người ngoài vào dễ dàng.” “
“Tìm tôi sao?” Mục Lâm Kiên lần đầu tiên cảm thấy mình không được tự tin.
“Vâng!” Người vệ sĩ nói chắc nịch.
Bốn mẹ con đứng ngoài đợi hoa cả mắt. Ba đứa nhỏ chưa ăn cơm, cau mày sốt ruột, nhưng không dám tỏ vẻ bực tức.
“Ọc Ọc!”
Bụng của ba đứa nhỏ kêu lên hồi phản đối.
Vũ Vân Hân nhận ra cô chưa cho bọn trẻ ăn, “Chúng ta đến nhà ăn ở tầng dưới để ăn chút gì đó đi”
“Vâng!” Nghe nói được ăn, ba đứa nhỏ liền chạy thật nhanh.
Vệ sĩ vừa đi ra khỏi hành lang để chuẩn bị cho Vũ Vân Hân vào, thì nhìn thấy bọn họ rời đi, liền lập tức báo cáo: “Tổng giám đốc Mục, cô Vân đi rồi!”