Ba đứa nhỏ tỏ vẻ khó hiểu, nghe Vũ Vân Hân khóc nức nở, “Sao chú ta lại chết rồi?”
Rõ ràng lần trước thấy vẫn sống sờ sờ mà.
“Mẹ vừa ăn cơm với anh ta, kết quả anh ta bị chảy máu, sắc mặt trong đau đớn lắm. Mẹ đã đưa anh ta đến bệnh viện rồi, giờ đang ở trong phòng phẫu thuật”, Vũ Vân Hân nói giọng nghẹn ngào.
“Không phải là chưa chết ạ?” Màn Thầu sắc bén nói.
“Đúng đấy! Vậy tại sao mẹ lại khóc?” Há Cảo tỏ vẻ khó hiểu.
Bánh Bao nghiêng người giành lấy điện thoại, “Mẹ yêu ông chú phẫu thuật thẩm mỹ rồi à?”
Những lời này khiến hai anh em còn lại trừng mắt, “Không được! Chúng con không chấp nhận những người như ông chú phẫu thuật thẩm mỹ, quá mạnh, quá độc đoán, nhạy cảm, nhỏ nhen, sau này nhất định sẽ là người đàn ông bạo hành gia đình”
Nói xong, Vũ Vân Hân lau nước mắt, “Có vẻ có lý”
Ba đứa bé cười toe toét, “Những gì chúng con nói đều có lý. Vậy nên mẹ đừng lo lắng, cùng lắm chú ta chết thì thôi.”
Đột nhiên, Vũ Vân Hân không cảm thấy buồn nữa, quay người lại và đứng trước mặt cô là một bóng dáng quen thuộc.
Lục Tâm lúng túng cười, “Cô Vân, cô… cô muốn tổng giám đốc Mục chết đến vậy sao?”
Lúc nãy sốt ruột quá nên cô đã bật loa ngoài lên để nghe.
“Tôi không có ý đó! Đừng hiểu lầm tôi! Đó không phải tôi nói, là ba đứa nhỏ nói đấy.” Cô dám làm không dám thừa nhận.
“Haiz.” Lục Tâm thương xót thở dài, “Tổng giám đốc Mục chúng ta đều là vì cô mà nhập viện, vậy mà cô còn nguyền rủa tổng giám đốc Mục của chúng tôi chết đi! Thật sự là rất thất vọng”
Vũ Vân Hân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khi Lục Tâm nói như vậy, nỗi sầu muộn lại nổi lên, “Tôi xin lỗi!”
Nước mắt lại chảy xuống, đôi mắt đỏ hoe trong veo, trông rất đáng thương.
“Đừng nói với Mục Lâm Kiên được không?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đã quan tâm đến Mục Lâm Kiên.
“Chuyện này tôi phải cân nhắc đã, sao tôi biết cô thật lòng được!”
Vũ Vân Hân giật dữ lau nước mắt, “Anh dám nghi ngờ tôi!”
Bộ dạng sợ hãi lúc đầu lập tức trở mặt.
“Tôi nói cho anh biết, anh ta đột nhiên bị chảy máu ở bụng, nói không chừng là do đã sai người bí mật giết anh ta. Hôm đó, Mục Lâm Kiên không có mặt ở công ty. Trông anh như một con chó, đến giờ tôi vẫn nghi ngờ không biết anh có phải nội gián hay không, Lục Tâm, đừng nghĩ rằng chỉ cần nịnh nọt và nói những điều tốt đẹp thì có thể một tay che trời”
Vũ Vân Hân tức giận giơ hai ngón tay đôi mắt với Lục Tâm, “Đời tôi ghét nhất là những người tranh thủ giành giật lợi ích như anh.”
Những lời này khiến Lục Tâm nghẹn họng.
Đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm!
Vốn dĩ muốn dọa cô và để cô chủ động đối xử tốt với tổng giám đốc Mục, nhưng thay vào đó anh lại bị cô dọa.
“Trông chừng cẩn thận cho tôi. Nếu Mục Lâm Kiên xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để cho anh đầu” Vũ Vân Hân nói xong, xoay người đi về phía thang máy.
Lục Tâm đứng nguyên tại chỗ nhìn ngây người, đây có phải là nhân cơ hội gọi anh đến để cô đi không?
“Cô Vân, cô đi đâu vậy?”
“Đương nhiên là trở về làm việc! Còn nửa tiếng nữa là làm rồi, nếu không trở về tôi sẽ mất sạch tiền thưởng chuyên cần! Anh với Mục Lâm Kiên thì khác, không ai dám trừ lương hai người”
“…” Cho tới bây giờ, cô vẫn còn để ý đến khoản chuyên cần 17 triệu, tổng giám đốc Mục, anh yêu đương tủi hổ quá!
Lục Tâm bày tỏ sự cảm thông sâu sắc.
Vũ Vân Hân rất lý trí, ở tuổi này yêu thì được, nhưng cô sẽ không phá vỡ nguồn kinh tế của chính mình, dù sao thì cô cũng cần phải nuôi ba đứa bé.
Ngay khi cô quay lại công ty, Vũ Thư Anh đã đợi cô ở tầng 13.
Cô biết người phụ nữ này sẽ tìm cô bắt thóp bất cứ lúc nào vì không phục.
Giọng nói chua ngoa khiến cả hành lang đều nghe thấy.