Hầu hết các tương tác giữa người lớn đều có lợi cho cả hai bên.
Vũ Vân Hân đột nhiên do dự.
Để biết chuyện của mẹ, cô phải giúp người khác qua cửa sau ư?
“Lúc đó cháu không ở trong nước, cháu không biết được đâu. Giờ nghĩ lại cô cũng thấy rất đau lòng”
Người có cố tình dụ cô đồng ý với những thứ bày ra trước mặt mình.
Vũ Vân Hân cảm thấy bối rối trước những mối quan hệ giữa con người với nhau.
Cô từng là sếp, không bao giờ thiên vị nhân viên nào. Tất cả những người vào đó đều được đánh giá nghiêm ngặt, sẽ không có liên quan tới gia thế, ngoại trừ bạn trai cũ của cô?
Đột nhiên nghĩ đến người này, cô bỗng thấy như sắp gặp họa. “Xin lỗi, cháu thật sự không bảo đảm với cô được ạ!”
“Xem ra lời chị Diệp nói đúng. Cháu không có lương tâm. Đi một cái là đi luôn, không bao giờ gọi điện về, gọi điện về cũng chỉ đòi tiền thôi”
Những lời này giống hệt lời của mẹ Vũ Vân Hân.
Cô từng như vậy, cô sẽ gọi điện về nhà bất cứ khi nào có việc gì cần, nhưng càng sống tốt, cô càng không biết gọi về nhà để báo tin vui.
Dường như càng là người thân thì càng dễ phớt lờ.
Mỗi khi nghĩ về điều này, Vũ Vân Hân luôn cảm thấy mình mắc nợ cha mẹ.
“Cháu xin lỗi!” Cô cúi đầu xin lỗi từ tận đáy lòng.
Là một người mẹ, bây giờ cô mới hiểu sự lo lắng của bậc cha mẹ dành cho con cái.
“Xin lỗi thì có ích gì, ngay cả cô mà cháu cũng không giúp Loay hoay mãi nhưng vẫn xoay quanh vấn đề này.
Vũ Vân Hân trầm mặc, vì muốn biết bốn năm qua ở nhà đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô sống như trẻ mồ côi, rõ ràng tài sản, của cải của gia đình đều có, vậy tại sao cô không được về nhà.
“Được rồi! Cô báo tên cho cháu, cháu sẽ chú ý.” Nói xong, lòng cô bỗng chột dạ, tuy rằng không làm gì, nhưng cô đã phản bội lương tâm mình.
“Mẹ cháu không thoát khỏi mối liên quan với Ninh Phượng, bởi vì cô nghe nói Ninh Phượng muốn giết bà ấy. Cô còn ghi âm lại câu này”
Người phụ nữ trước mặt chắc hẳn đã chuẩn bị xong, lấy điện thoại di động ra, phát lại đoạn Ninh Phượng nói trước mặt Vũ Vân Hân.
“Lúc đó cô ở đó, có lẽ bà ta cho rằng cô là điều dưỡng, chỉ là người thừa, nhưng bà ta không ngờ cô và mẹ cháu có giao tình với nhau. Ninh Phượng rất xấu xa, dụ dỗ bố cháu, khi ấy mẹ cháu chưa chết, ngày nào cũng tới bệnh viện nói lời châm chọc mẹ cháu, à, bà ta còn rủa cháu nữa, nói cháu đã chết rồi.”
Nghe người cô nói vậy, cô vẻ bà ấy không biết tin cô chết.
“Đám tang của cháu được chiếu trên TV, cô không biết sao?” Giọng Vũ Vân Hân rất nhẹ nhàng, như thể không liên quan gì đến cô.
Ba đứa trẻ từng điều tra, có tin đồn Vũ Vân Hân ra nước ngoài được một năm thì có tờ báo nói cô mắc bệnh tâm thần.
Chẳng bao lâu thì có người tạo ra tin tức giả và tụng nó trên các nền tảng xã hội lớn. Rõ ràng là rất ít người biết con gái của Vân Thế Kiệt là ai, nhưng vì tin tức này mà hầu như tất cả mọi người ở Thành phố A đều biết.
Đám tang cũng rất hoành tráng, gọi đồng đủ cả bà con xa gần.
Nghi thức đủ cả, nhưng không ai đi điều tra chuyện này, cô chưa chết, và cô vẫn sống khỏe mạnh.
Vũ Vân Hân đã biến mất khỏi mắt mọi người kể từ ngày đó.
“Cô không để ý chuyện này! Bởi vì cô lúc đó …”
Người cô cố tình quay mặt đi.
“Lúc đó sao ạ?”
“Ở tù!”
Vũ Vân Hân bị sốc.
Người cô len lén kéo hai ống tay áo, như thể bà đang cố tình che giấu điều gì đó.