Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 165: Ăn may thôi




“Công ty không nuôi phế nhân. Nếu thứ hai tuần sau không thấy dự án của cô, thì cô cút ngay cho tôi!” Sau khi Minh Hiểu nói xong, quay lại và cười toe toét với Võ Minh Tính. “Tổ 5 tôi ngưỡng mộ nhất là Võ Minh Tính. Anh có thể làm được việc cho dù anh ở đâu. Đúng là nhân tài mà ông Lục nhắm trúng.”

“Đâu có! Chỉ là may mắn thôi” Võ Minh Tính rất khiêm tốn.

Nhưng đó chỉ là bề nổi.

Anh ta nói không muốn làm tổ trưởng, thật ra thì trong lòng cũng rất muốn làm tổ trưởng đấy, dù sao thì cũng không cần hết lời van nài Vũ Vân Hân ký duyệt.

“Yến tiệc tối mại của công ty diễn ra bình thường” Một bức thư mời từ hộp thư gửi đến.

Đó là về yến tiệc hàng năm của Tập đoàn Mục Lẫm.

“Tổng giám đốc Mục không phải…” Bọn họ nhìn nhau chăm chú, tựa hồ chỉ có Vũ Vân Hân không biết.

Mục Lâm Kiên dường như đã trở thành chủ đề cấm kỵ của toàn công ty, kể từ khi rời đi, không ai còn nhắc đến người này nữa.

“Không phải còn có Giám đốc Lục sao? Giám đốc Lục mới là ông vua thật sự” Võ Minh Tính cười nói.

Lúc này, tâm trạng của Vũ Vân Hân giống như lần đầu tiên nghe tin tập đoàn Vân Thị đổi chủ.

Tiệc cuối năm mà boss không xuất hiện, lại để người khác xuất hiện thay thì hiển nhiên vị trí của boss đó không ổn định.

Vũ Vân Hân hít một hơi thật sâu và nhìn vào tin nhắn mà cô đã gửi trong bảy ngày liên tiếp, người đàn ông đó không hề trả lời.

“Anh có sao không? Anh có thể nhắn cho tôi một tin được không?”

Trước đây đều là chuyện công việc, nhưng bây giờ câu này lại xuất phát từ sự quan tâm.

Trái tim của Vũ Vân Hân như muốn dậy sóng.

“Làm ơn, đó là tâm huyết của anh đấy! Đừng để bị người khác lấy mất, được không hả? Anh làm trai bao cũng đâu dễ dàng gì! Từ trai bao thành tổng giám đốc một công ty cũng là chuyện vô cùng khó khăn”

Ngay khi tin nhắn được gửi đi, tim cô đập dữ dội.

Thông điệp rất rõ ràng, cô đã thừa nhận những gì đã xảy ra bốn năm trước.

Không phải người đàn ông này đã phải vật lộn với vấn đề này suốt sao?

Trả lời ngay tin nhắn ngay bây giờ đi!

Thoáng chốc đến tối, mà vẫn không có hồi âm.

Vũ Vân Hân trở nên chán nản, “Nếu anh không xuất hiện nữa, tôi sẽ kể cho mọi người nghe chuyện anh là trai bao”

“Chờ tôi!”

Tin nhắn được trả lời, với hai từ đơn giản, ngay lập tức xoa dịu sự lo lắng của Vũ Vân Hân trong bảy ngày.

Vũ Vân Hân mỉm cười trước màn hình.

Viên đá lớn trong trái tim cô cuối cùng cũng được hạ xuống.

Hóa ra anh chưa chết!

Cô bắt đầu tự tin vào những gì mình đang làm.

“Khi nào anh về?” Cô không kìm được mà gửi thêm một câu.

Một lần nữa, tin nhắn không có hồi âm như hòn đá chìm dưới đáy biển.

Bữa tối hôm thứ Bảy được tổ chức tại một khách sạn bảy sao của Tập đoàn Mục Lẫm.

Với ánh đèn rực rỡ và những vì sao chói lọi, yến tiệc thường niên của Tập đoàn Mục Lẫm chưa từng đơn giản tẻ nhạt.

Các bản tin tài chính lớn lần lượt phát sóng trực tiếp sự kiện yến tiệc.

“Ông Lục, xin chào! Người ta đồn rằng máy bay của tổng giám đốc Mục gặp tai nạn, có đúng không? Tại sao ông vẫn chưa thấy thông báo chính thức?”

Lục Tâm trở thành tâm điểm của giới truyền thông, dưới ánh đèn sân khấu, anh ta tận hưởng cảm giác được theo dõi.

Anh ta lịch lãm và hào phóng, không cần phải giúp Mục Lâm Kiên trả lời một số câu hỏi hóc búa nữa rồi.

Anh ta mỉm cười và đi thẳng vào địa điểm.

Những vệ sĩ từng đi theo Mục Lâm Kiên giờ đang đứng bên cạnh anh ta.

Sự xuất hiện của anh ta như muốn nói với mọi người rằng tập đoàn Mục Lẫm sẽ sớm thuộc về anh ta.

Vũ Vân Hân đến đây bằng xe buýt.

Mặc một chiếc váy dạ hội bất tiện, bước trên đôi giày cao gót nhọn hoắt, mái tóc dài buông lợi nhẹ nhàng, bờ ngực thấp thoáng, dây vai gầy để lộ xương quai xanh quyến rũ, kéo dài cần cổ.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, trông rất tinh tế, không nói đến tuổi tác, e rằng không ai có thể đoán được.

Bước đi trên thảm đỏ, không ai để ý đến cô.

Giống như người qua đường, ngay cả khi tà váy dài rơi xuống đất, cũng chẳng ai giúp cô nâng lên.