Một câu nói lạnh lùng khiến tất cả mọi người đều im miệng.
Chỉ có mấy người phụ nữ tự cho mình có địa vị cao, luôn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, chỉ có bản thân mới xứng với kiểu người như Mục Lâm Kiên, suy cho cùng cũng là kẻ cùng tầng mây, cùng thứ hạng, giao lưu với nhau cũng chẳng có gì đáng ngại.
“Tổng giám đốc Mục, thật ra tôi cảm thấy kiểu phụ nữ có gia thế như vậy rất có lòng tham thực sự vô cùng lớn.”
“Ừ.” Mục Lâm Kiên lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Còn chưa kết hôn đã tiêu tiền của anh rồi, như vậy sẽ trở thành tài sản trước hôn nhân, nếu như đến khi kết hôn rồi…”
“Ý cô đang nói là tôi giống như không có tiền?”
Mục Lâm Kiên lạnh lẽo liếc mắt, rõ ràng tức giận đến bốc khói rồi mà mấy người phụ nữ này còn chưa hiểu rõ tình hình.
“Ý của em không phải như thế, chúng em là cảm thấy người phụ nữ giống như Vũ Vân Hân không bằng được danh môn khuê tú như chúng em.”
Đôi mắt lạnh lẽo của Mục Lâm Kiên khẽ động, cầm điện thoại lên, gọi một cú điện thoại: “Chủ tịch Từ? Từ ngày mai tập đoàn Mục Lâm chúng tôi sẽ không đầu tư nữa, đồng thời lập tức dừng mọi hoạt động hợp tác lại.”
Thân là một công ty đầu tư với tài sản kếch xù, thứ không thiếu nhất chính là tiền.
Vậy mà người phụ nữ trước mặt đây là kẻ mù hay kẻ ngốc mà lại dám nói chuyện tiền bạc trước mặt anh?
“Mục Lâm Kiên tôi đây chính là thích kiểu phụ nữ ham mê danh lợi tiền bạc của tôi.”
Khí phách uy chấn bắn ra bốn phía này khiến tất cả mọi người đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Tập đoàn nào đó lập tức lâm vào cảnh thiếu vốn ngay sau một phút điện thoại được ngắt kia.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo đứng dậy, rời khỏi bữa tiệc. Trước khi đi còn nhấn mạnh thêm lần nữa: “Người phụ nữ mà tôi chọn, không đến lượt các người chỉ trỏ.”
Rõ ràng là có rất nhiều người có tiếng tăm trên thế giới tụ họp tại buổi tiệc giao lưu, mọi người đều khách khí và lịch sự với nhau, chỉ có Mục Lâm Kiên là có khả năng không để một ai trong mắt. Khi anh tám tuổi đã trở thành một thần đồng trong giới kinh doanh, khi trưởng thành cũng đã sở hữu nhiều tài sản bạc triệu.
Riêng khu thương mại, tiền cũng đã đủ tiêu trong mười đời người. Đối với anh mà nói, anh chỉ mong rằng Vũ Vân Hân cũng giống như những người phụ nữ khác đều ham muốn tiền bạc của anh. Như thế anh cũng sẽ không lo sợ việc cô sẽ bỏ anh đi bất cứ lúc nào.
“Tổng giám đốc Mục, đã tìm thấy người đó rồi! Là cái quần mà tổng giám đốc Lăng đã mua!”
Mục Lâm Kiên sắc mặt trầm xuống lạnh lùng: “Dùng thẻ của tôi để mua quần cho người đàn ông khác?”
“Đúng vậy.” Lục Tâm rụt rè trả lời.
Khuôn mặt u ám của Mục Lâm Kiên trầm xuống, dường như anh đã chết lặng, khuôn mặt xám xịt lại.
Anh lạnh lùng ngồi trong phòng khách, nhìn bờ biển dài vô tận trước mặt, không nói tiếng nào, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón còn chưa được châm.
Anh nhíu chặt mày, uy nghiêm lạnh lùng, bầu không khí càng ngày càng trầm lặng. Điện thoại đang nằm trong bàn tay to rắn chắc kia đột nhiên sáng lên. Anh đảo mắt nhìn thấy dòng trạng thái của tổng giám đốc Lăng mới đăng trên vòng bạn bè: “Thật ghen tị với bạn bè vì có một người bạn gái tốt như thế.” Bên dưới còn có một bức ảnh đính kèm.