Cô ta xuyên qua video nhìn chằm chằm ánh mắt của Mục Lâm Kiên, tựa như có phụ nữ ở trước mặt anh.
“Phụt!”
Khi tất cả mọi người đang nghiêm túc nghe, màn hình của Mục Lâm Kiên bỗn tối sầm lại.
“Hội nghị kết thúc rồi?” Một vị lãnh đạo cấp cao tò mò hỏi.
“Tổng giám đốc Mục, xin chào.”
Mấy vị Phó tổng giám đốc ở đầu bên kia hỏi về phía video.
Vân Thư Anh nhìn màn hình đen thui, hận không thể xuyên qua đó để nhìn xem bên kia xảy ra chuyện gì.
Sự đố kỵ và căm ghét trở nên ác liệt trong đầu cô ta, tờ giấy trên mặt bàn bị cô ta hung hang nắm thành cục.
“Không phải anh đang họp sao?”
Một giọng yểu điệu truyền qua tai nghe.
Âm thanh này có hóa thành tro cô ta cũng có thể nghe ra, Vân Thư Anh nắm chặt cục giấy trong tay.
Là Vũ Vân Hân!
“Đừng như vậy, chút nữa con thấy thì sao?”
Giọng nói quyến rũ khiến người nghe rất khó để không tưởng tượng, nhưng bởi vì đối phương là sếp lớn nên không ai dám tùy tiện cắt ngang.
“Vậy thì hôn một cái có được không?”
Giọng nói nũng nịu như dùng hết toàn bộ mánh khóe vừa rồi học tập được từ Ninh Phượng.
Mục Lâm Kiên ngồi ở đó, nhìn người phụ nữ trước mặt cách anh nửa mét.
Vở kịch này diễn từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa xong.
“Vậy thì hôn.” Giọng nói lạng như băng vang lên.
Nhưng hôn cái quỷ!
Người phụ nữ này đang ôm một con chó và nói chuyện với nói!
Không phải là nói với anh!
Hai mắt anh cũng nhìn thấu rồi, ngay cả chó anh cũng không bằng.
Khi Vũ Vân Hân đi vào thì nhìn thấy một con chó nhỏ ở dưới bàn làm việc của anh, lúc đưa cho anh chùm chìa khóa, dây của camera bị chó làm rơi ra, cho nên video của anh mới bị đen thành một mảnh.
“Muah muah!”
Vũ Vân Hân nói với chó, lại coi thường người đàn ông phía sau rồi đi ra ngoài.
Lục Tâm ở bên cạnh toát mồ hôi lạnh, ánh mắt muốn giết người của Mục Lâm Kiên trực tiếp bắn tới chỗ anh ta.
Anh ta thức thời đi tới cắm lại dây của camera.
Mặt mũi Mục Lâm Kiên tối sầm, lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong lòng giận đến đau lòng: “Một phút, kết thúc hội nghị cho tôi.”
Anh đã không thể ngồi yên rồi, phải đi tìm người phụ nữ kia tính sổ.
Tất cả lãnh đạo cấp cao lấy tốc độ nhanh nhất để nói xong mọi chuyện, đúng giờ kết thúc hội nghị lần này.
Mục Lâm Kiên kiêu ngạo từ chỗ ngồi đứng dậy, Lục Tâm ở bên cạnh cúi thấp đầu, một cảm giác nguy hiểm tràn ngập toàn bộ phòng làm việc.