Tiếng giày cao gót lạnh lùng từ cửa cầu thang bước từng bước một đi xuống.
Tư thái Vũ Vân Hân cao ngạo giống như nữ vương tôn quý vậy, cử chỉ ưu nhã nhưng không mất sự quyết đoán.
Vệ sĩ chờ đợi ở bốn phía thấy cô xuống lập tức đứng dậy, nhìn như nữ chủ nhân vậy.
“Thật sự rất xin lỗi, để cho hai vị ở chỗ này chịu oan ức rồi. Người đâu, thả người.”
Hai người ngồi đối mặt nhau không dám tin vào lỗ tai mình.
Vũ Vân Hân đi tới trước mặt họ đánh giá, cô nhìn Ninh Phượng: “Ai yo, còn chảy máu nữa! Khuôn mặt nhỏ nhắn của người mẹ làm tình nhân của tôi đáng quý lắm!”
Nói xong, cô cầm giấy lên giúp bà ta lau chùi một chút.
“Người mẹ làm tình nhân này không sao chứ!”
“Không.” Ninh Phượng bị nhốt lâu như vậy, cả người yếu ớt vô lực.
“Chịu khổ rồi, tôi còn tưởng rằng tôi chết rồi, dẫu sao tôi chết rồi các người cũng phải chết.” Lời của Vũ Vân Hân nhẹ nhàng như gió mây nhưng lại làm lạnh sống lưng hai người trước mặt.
Ninh Phượng nặn ra vẻ mặt vui vẻ, tâng bốc nói: “Sao có thể chết được chứ! Vân Hân phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết đâu.”
Vũ Vân Hân cười khẽ, xoay người lại nhìn về phía ông Thẩm ở đằng sau: “Thật sự xin lỗi, ngay cả ông Thẩm cũng bị bắt tới, ở chỗ này thật là oan ức cho người già như ông rồi, Mục Lâm Kiên nhà chúng tôi cũng thật là, biết tôi gặp nguy hiểm ai cũng không buông tha, còn không phải là bởi vì anh ấy quá yêu tôi sao.”
Cô chính là muốn nói cho tất cả mọi người, cô là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, người quan trọng nhất của Mục Lâm Kiên.
Dựa vào chuyện này mà ra oai phủ đầu.
Ông Thẩm tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi theo vệ sĩ đi ra ngoài.
“Ở lại ăn một bữa cơm được không? Người tới đều là khách, tôi thân là chủ nhân cũng không thể qua loa lấy lệ đối đãi khách mời được.” . Ngôn Tình Hay
Hai chữ chủ nhân trong miệng Vũ Vân Hân làm cho ông Thẩm và Ninh Phượng dừng lại bước chân.
Trong lòng vô cùng không cam lòng, hận không thể lập tức thấy người phụ nữ này bị Mục Lâm Kiên vứt bỏ.
Vũ Vân Hân có thể lên làm vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Mục, dựa vào cái gì?
“Nếu không ăn chính là không cho tôi mặt mũi.” Giọng điệu Vũ Vân Hân bất cần đời, làm khó xử hai người.
Ông Thẩm kiên quyết không ăn, lên xe.
Phần cơm này ông ấy tình nguyện chết cũng không ăn.
Nhưng Ninh Phượng khách khí đi tới: “Ăn! Thật sự cảm ơn Vũ Vân Hân cô chiêu đãi.”
Bà ta rất rõ ràng, trước mắt không thể đắc tội với Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân mím môi cười một tiếng: “Người đâu, chiêu đãi khách quý.”
Lần đầu tiên Ninh Phượng tới lâu đài cổ, vừa vào đại sảnh chính đã bị sự trang hoàng xa hoa trước mắt làm cho khiếp sợ.
Bà ta biết nhà họ Mục rất có tiền, nhưng không biết là sẽ có tiền như vậy, chỉ một món vật phẩm trang trí cũng có giá trị vô cùng lớn.