“Vết thương lớn hơn một chút sẽ để lại sẹo, nhưng may là không nhiều. Chỉ có một vết nhỏ ở sau lưng thôi.”
Vũ Vân Hân vô thức đưa tay ra sau, cơn đau thấu xương khiến lông mày cô nhíu lại.
Mục Lâm Kiên nắm tay cô chạm nhẹ vào mép vết thương. “Đau à?” Vũ Vân Hân nhẹ nhàng đáp: “Ừ.” Đột nhiên cô cảm nhận được hơi ấm của nụ hôn trên lưng, chậm rãi hôn lên toàn bộ mép vết thương.
Cảm giác nhột nhột khiến Vũ Vân Hân không nhịn được nắm lấy tay Mục Lâm Kiên: “Đừng …” Bác sĩ ở bên cạnh nhìn đến mặt đỏ tim đập, biết ý nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vàng ra ngoài, còn lặng lẽ đóng cửa lại. Mục Lâm Kiên cầm thuốc trên bàn lên, cẩn thận lấy ra rồi rót một ly nước ấm. Vũ Vân Hân vừa định nhận lấy, anh đã lạnh lùng nhìn trừng mắt: “Để anh đút cho.”
Vũ Vân Hân sững sờ nhìn anh, anh tự tay đút thuốc vào miệng cô, thậm chí còn đưa nước lên tận miệng: “Từ hôm nay, anh sẽ chăm sóc em.”
“Không cần đâu! Hiện tại em cũng không sao, ngày mai có khi đến công ty làm việc được rồi.”
“Không được phép như vậy.”
Anh yêu thương cô, đau lòng muốn chết mà người phụ nữ này còn muốn hành hạ bản thân như vậy sao.
Nhìn những vết sẹo trên người cô, trong lòng anh rất đau.
“Em qua xem mấy đứa nhỏ.” Vũ Vân Hân cầm lấy chiếc áo bên cạnh. “Anh bế em qua đó.”
“Em có phải bị què đâu, không cần đâu! Hơn nữa em còn chẳng bị thương ở chân.” Nhìn thấy cô chuẩn bị xuống giường, Mục Lâm Kiên trực tiếp bế cô lên. “Thả em xuống, thật sự không cần phải bế đâu.” “Còn nói nữa, anh sẽ hôn em.” Đối mặt với sự uy hiếp mà quyến rũ này, Vũ Vân Hân chỉ đành im miệng lại, ngoan ngoãn nghe theo. Mục Lâm Kiên bế cô đến phòng của mấy đứa trẻ. “Người đẹp đến!”
Ba đứa nhỏ vội vàng chạy đến khi thấy Vũ Vân Hân.
“Đau lắm, bị tiêm đau lắm.”
Ba đứa bày ra bộ dạng an ủi, vươn cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của mình ra huơ huơ trước mặt Vũ Vân Hân, chỉ có Màn Thầu sắc bén nói: “Ban ngày ban mặt, bố bế người đẹp của tụi con làm gì?”
Mục Lâm Kiên phớt lờ cậu, anh lạnh nhạt hỏi: “Em xem đủ chưa? Hoạt bát nghịch ngợm, chạy nhảy tốt.” Nói rồi bế Vũ Vân Hân xoay người chuẩn bị rời đi.
“Vì sao mẹ đẹp được bế mà tụi con không được bế!” Ba đứa nhỏ dướn mắt nói.
Mục Lâm Kiên ngập ngừng dừng lại.
“Hừ, tụi con cố ý hả?”
“Người ta cũng đau mà, bố chỉ lo cho vợ của bố mà không thèm quan tâm tụi con đúng không!”
“Cẩn thận đợi bố già rồi, tụi con cũng sẽ mặc kệ bố!” Từng câu từng câu tuyệt tình thốt ra.
Mục Lâm Kiên trước giờ chưa từng bị đe doạ, giờ lại bị ba đứa trẻ doạ nạt. Bước chân vốn đã chạm đến thềm cửa, anh lại quay người bước vào trong, đặt Vũ Vân Hân lên sô pha, nhìn ba đứa nhỏ: “Ai muốn ôm?”
“Mẹ đẹp không sao chứ! Chúng con lo mẹ bị người đàn ông này bắt đi, hành hạ mẹ cả đêm qua” Há Cảo nói, cầm lấy tay Vũ Vân Hân và đặt lên khuôn mặt nhỏ bé của mình lo lắng. Bánh Bao cầm kính lúp, soi vết thương của Vũ Vân Hân, bộ dạng nghiêm nghị nói: “Để con xem là vết thương hay vết hôn.”
“Mẹ đẹp đau lắm phải không? Đợi con lớn rồi, sẽ chẳng có chỗ cho tổng giám đốc Mục nữa.” Màn Thầu phẫn nộ nói.
Có vẻ như lần này, tụi nhỏ đã nghiêm túc nhận thức rằng mình còn nhỏ yếu và cần phải tăng cường học tập, rèn luyện sức khỏe.
Ba đứa nhóc này vừa nãy còn bày ra bộ dạng đáng thương van xin Mục Lâm Kiên bế mình, đến lúc anh đặt Vũ Vân Hân xuống thì lại chạy đến quấn lấy Vũ Vân Hân. “Bố, yêu bố lắm!” Mấy đứa nhỏ đột nhiên xoay khuôn mặt nhỏ lại, đặt lên khuôn mặt tuấn tú của anh một nụ hôn.