“Sắp xếp một chiếc máy bay trực thăng cho tôi ngay lập tức.”
Ngay khi giọng nói vừa cất lên, Lục Tâm đã vội vàng bước vào: “Tổng giám đốc Mục, đây là video do Vũ Thư Anh vừa mới gửi tới.”
Chỉ có Ninh Phượng trong video, bà ta đang hút thuốc lá Nữ Sĩ, uống rượu vang đỏ và cầm điện thoại di động trên tay: “Chỉ cần họ chết, muốn bao nhiêu tiền cũng được! Có điều, tôi hy vọng chuyện này có thể mau chóng được giải quyết, tôi không thích có bất kỳ phiền toái nào xảy ra.”
Đôi mắt lạnh như băng của Mục Lâm Kiên giống như một lưỡi dao sắc nhọn.
“Đợi tôi về rồi nói sau đi.”
Anh đã dành hẳn một phút để xem đoạn video thối nát này và bây giờ điều anh muốn là Vũ Vân Hân và ba đứa trẻ, nếu muộn một phút mới tìm được mấy mẹ con họ, nói không chừng họ đều đã mất mạng rồi.
Người vệ sĩ mặc âu phục màu đen đi đi lại lại hành động, một người đàn ông trà trộn ở trong những người đàn ông đó đã bí mật soạn một tin nhắn: “Tổng giám đốc Mục đã đi cứu người sau khi xem video mà không nói bất cứ điều gì.”
Những ngọn núi hoang vắng tĩnh mịch như tờ, Vũ Vân Hân chọn đi chọn lại, cuối cùng cô vẫn chọn ở lại qua đêm cho an toàn.
Ba người đàn ông to lớn phía sau bị mấy mẹ con họ trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng, vì vừa rồi họ bị đạp rất mạnh cho nên đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
“Anh có nghĩ rằng Mục Lâm Kiên sẽ biết rằng chúng ta đang ở đây không?” Ba đứa bé ngồi cùng nhau, nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu.
“Biết chứ! Bố cũng không ngốc mà!” Màn Thầu nói chắc nịch.
Vũ Vân Hân chán nản thở dài: “Nhưng mà chúng ta còn chưa kịp gửi định vị thì điện thoại đã hết sạch pin rồi.”
Bây giờ điện thoại di động không tìm thấy cục sạc, có cầm nó thì cũng vô ích.
“Hừ hừ hừ…”
Có người thức dậy sau lưng mấy mẹ con.
Ba đứa bé sợ hãi nấp sau lưng Vũ Vân Hân.
Vũ Vân Hân che chở cho ba đứa nhỏ: “Đừng sợ! Các con đến bên kia chờ đi.”
Vũ Vân Hân cầm cây gậy, rồi cẩn thận từng li từng tí bước tới.
“Đồ khốn nạn, cô mau cởi trói cho chúng tôi, nếu không anh em của chúng tôi đến cô sẽ gặp rắc rối đấy.”
Vũ Vân Hân vô thức nhìn xung quanh, lẽ nào còn có ai đó đến nữa à.
“Đêm nay là ngày các người bị bán ra nước ngoài. Không bao lâu nữa anh em của chúng tôi sẽ tới. Tới lúc đó tôi không tin các người không bị chúng tôi bóp chết! Dù sao thì cô cũng sẽ bị bán đi thôi, vậy thì chi bằng để chúng tôi chơi trước đi.”
Lời nói kinh tởm này của anh ta làm cho Vũ Vân Hân hung hãn cầm chắc cây gậy trong tay.
Cô nhắm thẳng vào miệng người đàn ông kia đánh tới.
“Thật sự là mẹ nó nói quá nhiều!”
Âm thanh của giọng nói đanh thép vừa rơi xuống thì cô nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi trên bụi cỏ.
“Búp Bê, có vẻ như rất nhiều người đang tới đó mẹ. Có phải là bố tới rồi không?”
Bước chân càng ngày càng đến gần nhưng tiếng bước chân lại so le không đồng đều.
Vũ Vân Hân vội vàng kéo theo bọn trẻ chạy về phía bên kia.