Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 982




Chương 982

“Ồ.” Thẩm Giai Kỳ ăn mấy miếng lại buông bát đũa xuống, cảm thấy trong lòng ngứa ngáy: “Bây giờ Mục Lâm Kiên thế nào rồi?”

Trợ lý đi vào nhà vệ sinh nghe ngóng tiếng động ở phòng bên cạnh.

Bên kia lặng ngắt như tờ, hình như không có động tĩnh gì.

“Có thể là thuốc phát huy tác dụng rồi.” Trợ lý suy đoán nói.

Thẩm Giai Kỳ sốt ruột đứng lên từ chỗ ngồi của mình, nghĩ đến đêm xuân tình cùng Mục Lâm Kiên là trong lòng lại không thể chờ đợi được.

Cô ta đã không kiềm được hành vi của bản thân mà bắt đầu mở khuy áo: “Thật là nóng chết mất.”

“Từ từ đã! Sao sốt ruột vậy! Thẻ phòng lấy chưa?” Cô Võ nhắc nhở.

“Lấy rồi!” Nói rồi Thẩm Giai Kỳ đi qua.



Cô ta liếm môi lưỡi khô khốc, tim nhảy thình thịch thình thịch, lòng bàn tay khẽ chạm vào cửa phòng trước mặt.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến cô ta cảm thấy thoải mái.


Cô ta cầm khóa rồi vặn một cái, cửa mở ra. Mùi cồn xộc vào mũi khiến cô ta dừng lại.

Cô ta tò mò nghiêng đầu nhìn thì thấy vỏ bia rơi đầy đất.

Chuyện Mục Lâm Kiên uống bia rượu thì cô ta cũng không lạ gì, trước kia ở cùng Tổng giám đốc Lăng, mỗi ngày anh đều uống nhưng không biết sau này lại đổi sang uống rượu đỏ từ lúc nào.

Bên trong phòng rất yên lặng, Thẩm Giai Kỳ im lặng bước vào.

Ba người đàn ông tai to mặt lớn ngồi trên ghế tựa, cởi trần nhìn về phía Thẩm Giai Kỳ đang thận trọng bước vào từng bước một.

“Anh chọn phụ nữ à?”


Người đàn ông ngồi giữa đánh giá Thẩm Giai Kỳ từ trên xuống dưới.

Hai người đàn ông bên cạnh cau mày: “Không, nhưng mà…”

Một người đàn ông cười xấu xa: “Em gái, em đến uống rượu cùng anh đúng không?”

Nói xong, cái bụng béo thịt vụng về va vào bàn rồi đứng dậy.


Mặt gã ta đầy nét cười xấu xa, tiến lên giơ tay ôm Thẩm Giai Kỳ: “Ây chà, da dẻ em gái này tốt thật.”

“Buông tay!” Thẩm Giai Kỳ cảm thấy đầu mình choáng váng vô cùng, không thể kiểm soát ý thức của mình được nữa.

Cả người cô ta giống như bị thiêu đốt, nóng đến nỗi khiến cô ta khó chịu, chỉ muốn cởi đồ cho thoáng khí.

“Gương mặt nhỏ nhắn đỏ au này, nhìn là muốn hôn.” Người đàn ông thuận thế kéo cô ta qua, mặc kệ Thẩm Giai Kỳ vùng vẫy thế nào, lúc này cả người cô ta không có chút sức lực.


Cô ta ngay cả đứng cũng không vững, cả người dựa thẳng vào gã đàn ông đó.

“Ái chà! Bé con nhà em, miệng thì nói đừng nhưng thật ra rất muốn rồi đúng không?”

Trong mắt ba người đàn ông, bây giờ Thẩm Giai Kỳ đang tự ném mình vào tay người khác để tìm vui.

Bọn họ thấy vậy thì vui không kịp.

“Các người buông tôi ra! Các người biết tôi là người của ai không?” Thẩm Giai Kỳ thở hổn hển rồi nói bằng giọng tức giận, giọng nói yếu ớt không có chút sức lực càng thêm nũng nịu.