Chương 972
Sau khi đám người đó đi ra, ánh mắt sáng quắc lạnh lùng của Mục Lâm Kiên liếc nhìn Vũ Vân Hân: “Lại đây.”
“Anh có chuyện muốn nói với em, trước đó em đã làm gì?”
Trong phòng họp lớn thế này chỉ còn lại hai người, bỗng nhiên Vũ Vân Hân cảm thấy hơi kỳ lạ.
Có một luồng khí mờ ám không giải thích được đang ập tới.
Mục Lâm Kiên ngạo nghễ đứng dậy, từng bước chân mạnh mẽ đi đến bên cô.
Cho dù anh không ngồi trên cương vị Tổng giám đốc thì ý chí quyết đoán tỏa ra từ người anh cũng đủ để khiến người khác phải phục tùng theo.
Hai tay Mục Lâm Kiên mạnh mẽ chống lên chiếc bàn xa hoa, nhìn người phụ nữ trước mặt mình: “Tổng giám đốc Vũ.”
Thanh âm trầm thấp như từ tính lượn lờ văng vẳng bên tai Vũ Vân Hân, bỗng chốc khiến gò má cô ửng hồng.
“Tổng giám đốc Mục, hôm nay có…”
Cửa phòng họp vốn không đóng, Vũ Thư Anh bước vào một cách đột ngột thì nhìn thấy cảnh này.
Nói không ghen ghét là sai.
Vị trí hiện tại mà Vũ Vân Hân đang ngồi vốn là thứ mà Vũ Thư Anh luôn khao khát nhưng mãi vẫn không thể đạt được, không ngờ bây giờ lại bị một người phụ nữ vấy bẩn nó.
Vũ Thư Anh hung hăng lườm Vũ Vân Hân, hận không thể xé rách mặt mũi cô ra. Vũ Vân Hân dù biết rõ nhưng cũng không thèm để ý.
Bởi đối với cô mà nói, chắc chắn dù thế nào đi chăng nữa thì sau này Vũ Thư Anh cũng sẽ phải quỳ gối cầu xin cô thôi.
“Có chuyện gì?” Mục Lâm Kiên hờ hững lạnh giọng khiến cho Vũ Thư Anh bắt đầu dần kiềm chế cảm xúc lại.
Cô ta cúi thấp đầu, cầm tài liệu bước đến.
“Đây là video hội nghị tối nay.”
Mục Lâm Kiên nhíu mày cụt hứng, đành phải buông Vũ Vân Hân sang một bên, bất đắc dĩ thu lại cánh tay đang chống trên mặt bàn lúc này.
“Hay là để tối nay em hầm canh đợi anh về cũng được.” Giọng nói nũng nịu của Vũ Vân Hân khiến lòng Mục Lâm Kiên như muốn tan chảy theo.
Ánh mắt anh bất chợt run lên, như thể vừa được tiếp thêm năng lượng và động lực để chuẩn bị cho cuộc họp.
Xem chừng bữa tối một nhà năm người bọn họ không thể diễn ra được rồi.
Vũ Vân Hân đành phải đi trước đón hai đứa trẻ, bèn xuống bãi đậu xe.
Một người phụ nữ mặc một chiếc váy chuyên ngành màu trắng toát đang đứng trước một chiếc xe màu hồng.
Là Ninh Phượng.
Mặc dù chỉ thấy bóng lưng bà ta nhưng Vũ Vân Hân đã nhận ra ngay lập tức.
Nhưng tại sao bà ta lại đứng trước cửa xe lâu như vậy mà không lên xe?