Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về

Chương 966




Chương 966

Về phần phải nộp bao nhiêu tiền thì đối phương tự nhìn mà làm.

Vài vị cán bộ cấp cao đàng hoàng trợn to hai mắt, đối mặt với sự uy hiếp của Mục Lâm Kiên, bọn họ nào dám nói “không”.

Đành phải lặng lẽ lấy điện thoại ra quét.

“Xin hỏi, Tổng giám đốc Mục yêu cầu bao nhiêu.”

“Tự nhìn mà làm.”

Trò chơi đoán ẩn số này chính là cách có thể bức bách người nhất.

Vài vị cán bộ cấp cao không dám đắc tội với Mục Lâm Kiên, cho ít không được mà cho nhiều cũng không được.

“Cậu nhìn ba lần, cậu nhìn năm lần, còn các người đều nhìn một lần.”



Mục Lâm Kiên mạnh mẽ uy phong, sự quan sát nhạy bén giống như máy móc quét qua, thấy rõ mồn một.

Vũ Vân Hân yên lặng ngồi bên kia, không dám nói gì cũng không dám làm gì.


Bởi vì cô biết, nếu xuống thì đám người này sẽ không cảm nhận được sự uy nghiêm phía sau mà càng bàn tán kịch liệt hơn.

Bây giờ chính là lúc khiến cho bọn họ cảm nhận được chuyện của cô không thể nói bừa bãi.

Tiền thanh toán nhanh chóng vào tài khoản.

Vì hình phạt này nên mấy người vào sau đều không dám dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Vũ Vân Hân nữa.

Cuối cùng Vũ Vân Hân không còn cảm thấy khó xử mà bắt đầu công việc.

“Bíp bíp bíp…”


Đột nhiên điện thoại rung lên.

Vũ Vân Hân vuốt mở màn hình: “Đã xem văn kiện tôi đưa cho cô chưa?”

Bấy giờ cô mới nhớ tới chuyện mà Vũ Thư Anh nói với mình lúc ở trong thang máy vừa rồi.

Cô lục lọi văn kiện trên mặt bàn nhưng chỉ có hai bản kế hoạch. Còn văn kiện của Vũ Thư Anh thì cô không nhìn thấy.


Vũ Vân Hân đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên phóng thẳng tới.

Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm cực kỳ khó hiểu.

Tuy người đàn ông này không nói gì…

Vũ Vân Hân ra khỏi văn phòng, tìm thấy hai cô thư ký ban nãy.


“Các có thấy một tập văn kiện màu xanh không?”

“Không thấy.”

“Các cô là người dọn dẹp bàn làm việc giúp tôi đúng không?”

“Đúng vậy.”

Vậy thì kỳ lạ thật, sao lại không thấy nhỉ?

Vũ Vân Hân đang muốn gọi cho Vũ Thư Anh thì lại có tin nhắn gửi đến: “Tài liệu đó rất quan trọng! Ngàn vạn lần phải xem, không thể đùa đâu! Không được cho bất kỳ người nào biết.”