Chương 962
“Chờ chút đã, tại sao lại khiêng vào phòng làm việc của Mục Lâm Kiên?”
Không phải nói là chọn bàn cho cô hay sao? Theo lẽ thường thì phải dọn tới tầng thứ tám mươi tám mới đúng chứ?
“Vỗn dĩ phải khiêng vào phòng làm việc của Tổng giám đốc Mục mà ạ.” Thư ký chẳng cảm thấy kỳ lạ chỗ nào, tiếp tục chỉ huy thợ cả dọn bàn vào.
Vũ Vân Hân đứng ở cửa, nhìn bàn làm việc của Mục Lâm Kiên, không phải vì làm bố mà anh biến thành kẻ có tâm hồn thiếu nữ rồi đấy chứ? Ngay cả bàn làm việc cũng phải sơn màu hồng phấn lẳng lơ à?
“Được rồi. Tổng giám đốc Vũ, bàn làm việc của cô đã chuẩn bị xong, đợi lát nữa sẽ có người tới lắp máy vi tính cho cô, cô cần gì thì cứ nói với chúng tôi.”
Vũ Vân Hân mơ màng, nhìn theo hướng chỉ của thư ký, phòng làm việc của cô chính là phòng làm việc của Mục Lâm Kiên, đùa gì thế?
“Tôi làm việc ở trong này?”
“Đúng thế thưa cô Vân! Từ sau về sau cô sẽ làm việc ở đây.”
Đây chính là phòng làm việc của Mục Lâm Kiên, bao nhiêu người muốn ngồi ở vị trí này mà không với tới, còn cô chỉ là một nhân viên quèn lơ tơ mơ mới vào Tập đoàn Mục Lâm hơn nửa năm mà đã được ngồi ở vị trí này rồi?
Đây là ân huệ vũ trụ ban cho cô hay sao?
Vũ Vân Hân lộ ra nụ cười gian tà, chân không đợi được nữa mà bước tới, ngồi xuống vị trí của Mục Lâm Kiên.
Nơi đó có góc nhìn xuống như vua chúa, giống như có cả nửa giang sơn.
Vũ Vân Hân thoải mái dựa vào ghế ngồi, giả bộ làm vẻ mặt kiêu ngạo đẹp lạnh lùng, học theo ngữ điệu thường ngày của Mục Lâm Kiên: “Đổi hết những thứ này cho tôi.”
“Các cô các cậu đúng là đồ vô dụng!”
Hai ba câu mệnh lệnh như vua chúa cộng thêm vị trí cao không thể với tới này mang lại cho cô cảm giác rất có mùi vị.
Cô hài lòng phủ bàn tay lên đầu rồng ở hai bên ghế ngồi, khóe miệng cười gian tà: “Ngồi ở vị trí của Mục Lâm Kiên đúng là sảng khoái quá đi!”
Nhưng cô vừa ngẩng lên thì phát hiện có rất nhiều người đứng ở cửa, tất cả đều dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía cô.
Hai cô thư ký lúc nãy đã sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài.
“À, chuyện này… Tổng giám đốc Vũ, đó không phải là chỗ làm việc của cô. Vị trí của cô ở bên này cơ.” Thư ký nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Mục Lâm Kiên thì sống lưng cũng bắt đầu lạnh toát: “Xin lỗi Tổng giám đốc Mục, là do lúc nãy tôi không nói rõ ràng nên…”
Mặt Mục Lâm Kiên không có cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như một cái kéo bắn thẳng tới.
Vũ Vân Hân vốn đang ở tư thế thoải mái nhưng thấy vậy thì cô ngồi thẳng người dậy ngay lập tức: “Chẳng lẽ đây không phải phòng làm việc của tôi sao?”
“Không phải thế! Vị trí này mới đúng.”
Theo vị trí mà thư ký chỉ thì bàn làm việc của cô nằm trong một góc, ngay cạnh cửa phòng làm việc.
Nếu như hai bên trái phải đều sắp xếp một người mỗi bên thì đúng là giống y như hai vị thần gác cổng.