Chương 903
Hồ sơ trong tay chưa cầm chắc đã bị Vũ Vân Hân giật đi: “Mẹ cô không dạy cô không nên tùy tiện cầm đồ của người khác à? Thấy cô hồi cấp 3 không dạy cô không thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác à?”
“Cô!”
Bà Viên tức giận chỉ vào mặt Vũ Vân Hân: “Cô không nên chọc tôi! Cũng không thể trêu vào tôi đâu!”
Nói xong, tức giận đi ra khỏi văn phòng.
Vũ Vân Hân nhìn bóng lưng cô, nếu cô không đoán sai, đúng là người phụ nữ này.
Sau khi được thêm vào nhóm, Vũ Vân Hân đọc được những hoạt động ngày thứ ba của con, chỉ có điều yêu cầu nhất định phải có bố mẹ cùng tham gia.
Cô phiền muộn thở dài.
Cuộc sống khó khăn hơn nữa cũng có thể gánh được, nhưng mỗi lần trường học tổ chức hoạt động vui chơi, Vũ Vân Hân lại sợ hãi tự đáy lòng.
Không nói đến chuyện bọn nhóc không có bố nên tự ti, thật ra cô cũng hiểu sẽ không ngóc đầu lên được.
Nhìn nhà nhà đều hai bố mẹ tham gia, có những hoạt động dành riêng cho bố tham gia, mà nhà bọn cô cũng chỉ có một mình cô.
Trước kia bọn nhóc còn nhỏ, một mình nuôi ba đứa, vừa làm cha vừa làm mẹ.
Lúc tham gia hoạt động dành riêng cho bố, nhìn những người kia đều là đàn ông trẻ khỏe, chỉ có mình cô là nữ đứng đó.
Những người đi ngang qua cũng nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Giống như một gia đình nhất định phải có con, có bố có mẹ, khuôn mẫu này hình như đã ăn sâu vào máu, thiếu ai cũng là gia đình đó có vấn đề, nếu sâu hơn, người ta còn cảm thấy đứa con mà bạn dạy dỗ cũng có vấn đề.
Một gia đình không nguyên vẹn sẽ khiến bạn cảm thấy vô cùng tự ti, không nhận được những sự bao dung thật lòng của ọi người, thường sẽ nhìn với ánh mắt khác thường, cùng lắm là đồng tình thương hại!
Vũ Vân Hân nhìn thông tin của người đàn ông trong sổ ghi chép, ba chữ Mục Lâm Kiên nằm ngay vị trí đầu tiên trong danh bạ cô.
Bình thường cô sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh, bây giờ gọi thế này có phải đột ngột lắm không?
Rõ ràng quan hệ của hai người đã rất thân mật, thậm chí còn nói tới chuyện tương lai, nhưng không biết sao cô vẫn không có dũng khí để nhờ vả anh.
Có lẽ đây là tính cách của hầu hết những người độc lập.
Dù chuyện này không gánh vác được, cũng không muốn làm phiền bất kì ai.
“ting…”
Điện thoại đột nhiên rung lên, Vũ Vân Hân kinh ngạc nhìn tên trên màn hình điện thoại.
Mục Lâm Kiên!
Dường như hai người có tâm linh tương thông, lúc cô nhớ anh, bao giờ anh cũng luôn tìm cô trước một bước.
“Này!” Vũ Vân Hân nhận điện thoại, khóe miệng không nhịn được cong lên, vẻ mặt xấu hổ nhưng ẩn chứa cảm giác hạnh phúc.
“Hoạt động của gia đình, anh muốn tham gia! Em muốn lén lút đi một mình, không mang anh theo chứ gì! Em chết chắc rồi!” Mục Lâm Kiên cường thế nói một câu, từng chữ đều mang theo uy hiếp.
“Sao anh biết em muốn tham gia hoạt động gia đình?” Trong lòng Vũ Vân Hân đã sớm vui đến nở hoa.