Chương 807
“Trưởng bộ phận Vũ, ánh mắt của cô cũng tệ quá đi thôi, sao lại đi chọn cái ả chết tiệt đó sang làm giám đốc chứ.”
“Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi, dù sao cũng không phải người mà tôi tuyển.” Vũ Thư Anh có địa vị rất cao bên trong tập đoàn Mục Lâm, dù là đến đâu cũng rất nhiều người nể mặt: “Tôi chỉ đến xem xem là ai muốn từ chức không làm nữa, cùng hợp thành một tổ. Dù sao bị cô ta xoay mòng mòng như thế, càng ngày càng vô nghĩa.”
Nói đến chuyện từ chức, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Ai cũng biết muốn vào được tập đoàn Mục Lâm thì không có tài năng thì chắc chắn không vào được. Huống hồ chỗ này tiền lương đãi ngợ cực kỳ tốt, phúc lợi thì bất kể là một công ty nào cũng không bằng, trên cơ bản rất nhiều người cho rằng có thể vào được tập đoàn Mục Lâm là một biểu trưng cho đại vị của họ.
“Các người thật không có tiền đồ! Đáng đời cả đời là một viên chức nhỏ, bị một người phụ nữ xem thường.” Vũ Thư Anh châm ngòi thổi gió.
Mấy người đàn ông trước mặt thở dài phiền muộn, kẹp chặt điếu thuốc trong tay.
“Không có tiền đồ thì cứ không có tiền đồ đi! Lớn cả rồi chứ còn nhỏ nhít đâu, tôi mà từ chức thì vợ con tôi phải thế nào đây? Tôi không ăn cơm nhưng bọn họ còn phải ăn cơm đấy.”
“Cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, loại phàm phu tục tử chúng tôi không với tới nổi. Tôi mỗi tháng còn bị tiền xe tiền phòng ép cho không thở nổi, ai mà dám tùy tiện từ chức.”
Nói xong, mấy người đàn ông ủ rũ cúi đầu quay về.
Vũ Thư Anh chán nản đứng tại chỗ, lấy ra một gói thuốc lá cho nữ, phiền não ngậm vào miệng.
Gần đây cô ta phải chịu áp lực rất lớn, bởi vì ở Vân thị cô ta chỉ nắm giữ có năm mươi phần trăm, thật sự nếu không lấy được cổ phần trong tay chú Minh mà bị Vũ Vân Hân lấy đi mất, các cô thật sự sẽ không còn chỗ đứng.
Điều mà đám cổ đông kia mong muốn chính là người có thể kiếm được ra tiền, ai thích hợp ngồi vào vị trí chủ tịch.
“Mọi chuyện giải quyết thế nào rồi?” Cô ta nghe tiếng từ trong điện thoại, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Mẹ, không chênh lệch lắm.”
Cái gọi là không chênh lệch lắm này thật ra là chênh lệch rất nhiều, chỉ là cô ta không dám nói ta.
“Lão già họ Minh đáng chết kia tại sao không chết đi cơ chứ, thật là đến tận bây giờ cũng chẳng thèm nhắc đến chuyện cổ phần.” Ninh Phượng phiền muộn nói: “Có gặp được ông Mục chưa?”
Vũ Thư Anh nhớ đến sáng nay ông Mục đã xuất hiện trong sảnh chính: “Chờ chút, để con xem ông ta đã đi đâu rồi?”
Cô ta trở lại văn phòng, mở ra giám sát sáng nay.
Nhìn thấy là ba đứa nhỏ lôi kéo ông Mục cùng nhau rời khỏi công ty.
Dựa vào sự hiểu rõ của cô ta với trẻ con, bây giờ chắc nhiều lắm là đang đi ăn uống miễn phí rồi.
Cô ta nhớ đến vừa nãy đến công ty vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng bán pizza mới mở: “Đến trung tâm thành phố rồi.”
Trung tâm thành phố, số người qua lại đông đúc nhất.
Khu vực kinh doanh vừa đông đúc lại náo nhiệt vô cùng, các loại âm thanh phấn khích vui vẻ vang lên, người trẻ tuổi với xu hướng đanh thịnh hành trở thành nhân vật chính của phố đi bộ.
Ba đứa nhỏ ngồi trước tủ kính giống như đã phát hiện ra đại lục mới, nhìn mấy chị gái xinh đẹp đi lướt qua bên dưới lầu: “Oa! Xinh quá đi!”
“Chị ơi! Cùng ăn pizza nè!” Sủi Cảo là đứa phấn khích nhất, bỗng nhiên vẫy tay với mấy cô gái ở dưới.