Chương 792
Ba con mèo leng keng bị nhét cả vào giường.
Hai người đàn ông hoảng sợ.
Ngay khi họ xoay người lại, đèn sáng.
Ba đứa nhỏ bước vào cửa, đi dép lê và đánh cái ngáp.
“Thật vất vả cho các người rồi! Ban đêm mà còn muốn làm con buôn. Xem ra, ông chủ của các người đã cho không ít tiền rồi chứ gì!” Bánh Bao nhìn hai người đang bị dọa đến ngu người.
Bởi vì đằng sau họ là một nhóm vệ sĩ cường tráng đang đứng.
Khí thế mạnh mẽ khiến họ sợ hãi ngay lập tức.
“Búp Bê, mẹ đi WC lâu vậy sẽ không phải là bị táo bón chứ!”
Thật ra vừa rồi cũng có người trong toilet, nhưng hai người này hoàn toàn không thèm để ý.
Vũ Vân Hân từ trong nhà vệ sinh đi ra: “Không có! Không phải là nam, còn có một người phụ nữ nữa!”
Từ lúc bên kia vừa mật báo tin tức, lúc Vũ Vân Hân vừa đi thang máy đã chú ý tới.
Mặc dù cách nhau một tầng lầu và kính thủy tinh nhưng bốn mẹ con vẫn có thể nói chuyện với nhau.
Người bên kia nói gì qua điện thoại, bọn họ đều biết.
“Bác gái này, sao lại ngồi xổm dưới giường! Người lớn như vậy, thực sự làm khó cho bác gái rồi!” Bánh Bao dựa vào tín hiệu di động của bên kia để đoán có một người dưới giường.
Người phụ nữ đang định trốn đã bị Bánh Bao bắt được.
“Hay là cứ giữ bác gái này ở dưới giường đi! Dù sao cháu cũng kính lão, hoàn thành tâm nguyện của bác, người đâu, tới đây!” Bánh bao lạnh lùng gọi mấy người vệ sĩ đứng bên giường, trực tiếp chặn vài cái miệng.
Người phụ nữ núp dưới giường hoảng sợ, kỳ thật cô ta tương đối mập mạp, không thích hợp nằm dưới gầm giường lâu, nếu không đi ra ngoài được, vậy thì quả thật là muốn mạng của cô ta mà.
“Làm ơn thả tôi ra.”
“Không thả!” Ba đứa nhỏ ngồi xổm xuống, nghịch ngợm nhìn cô ta: “Bác gái này, vậy mà thật muốn bán chúng cháu! Bác gái quả thực là xấu xa.”
“Tôi không có! Hiểu lầm rồi!”
“Chúng cháu không có hiểu lầm, chúng cháu có bằng chứng đây này!”
Nói xong, đem bản ghi âm nhật ký cuộc gọi lén lút của cô ta bật lên.
Người phụ nữ hoàn toàn không ý thực được chuyện gì đang xảy ra với mình, thì cô ta đã bị bắt.
“Người bên kia là ai?” Giọng chất vấn của Vũ Vân Hân vang lên.
“Tôi… đó…” Người phụ nữ hoảng sợ run lên.
Đây rõ ràng là tiết tấu đánh chết cũng không hé miệng nửa lời.
Nếu đã như vậy…
Ba đứa nhỏ quay lại và hét về phía hành lang: “Bố, đã đến lúc bố lên sân khấu rồi đây này.”
Trong phòng làm việc, Lục Tâm gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Chơi đủ chưa?” Mục Lâm Kiên hờ hững tháo nút tai, lạnh lùng đứng lên.
Ba đứa nhỏ hớn hở chạy về phía anh: “Bọn xấu xa này yếu ớt quá, không có vui gì hết.”
Mục Lâm Kiên nhìn vào phòng ngủ, đã xử lý xong: “Nhanh như vậy, mất mười phút.”