Chương 714
“Anh Minh chỉ dạy người ta xem phải làm gì bây giờ?” Ninh Phượng Bĩu môi giả vờ đáng yêu.
“Chú Minh, chú cũng dạy dỗ người ta được sao?” Vũ Vân Hân nói.
Khiêu khích một cách rõ ràng khiến Ninh Phượng nổi giận.
“Mày đúng là loại người không biết xấu hổ”
Vũ Vân Hân chơi rất vui: “Bà nói to lên chút nữa đi!”
“Tao cảnh cáo mày, nếu đã đến đây rồi thì đừng mong an toàn rời khỏi đây” Ninh Phượng thấy chú Minh bỏ đi, bà ta cũng đi theo.
“Đây là ứng cử viên của Vũ Thị sao?” Vũ Vân Hân đứng trên sân khấu, cầm hai microphone, nói: “Bỏ lại hiện trường hỗn loạn này rồi chạy lấy người?”
Âm thanh có sức lan tỏa rất lớn, mọi người ra khỏi hội trường vẫn có thể nghe được.
Ba đứa nhỏ cầm tờ thông tin trong tay đứng đó, gặp ai phát cho người đó: “Cảm ơn mọi người đã ra về sớm như vậy!”
Thực ra chương trình hội nghị chưa kết thúc, chỉ là chuyện của Ninh Phượng khiến hội nghị không thể tiếp tục kéo dài.
Quản lý và vệ sĩ Tập đoàn Vũ Thị được thả ra sau khi đám người gần như đã về hết.
Ba đứa bé quay lại chỗ ngồi ban nãy nhìn một lượt thì phát hiện anh chàng đẹp trai lúc nãy đã không còn đâu nữa.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy lẻ tẻ vài người.
“Chúng ta về nhà thôi!” Vũ Vân Hân rất hài lòng với màn trình diễn hôm nay.
Vì sự xuất hiện của cô đã đẩy tin tức về cái chết của gia tộc Vũ Thị lên cao trào.
Bây giờ nhiều phương tiện truyền thông đã bắt đầu đưa ra nghỉ ngờ.
“Nếu không phải con gái ông Vũ Thế Kiệt vậy thì nên báo cảnh sát từ lâu mới đúng? Sao vẫn cứ giấu diếm?”
Một số cư dân mạng còn ghép đặc điểm trên khuôn mặt Vũ Vân Hân và thấy giống nhau đến tám mươi phần trăm.
“Búp Bê, đột hot sắp tăng cao rồi!” Vừa rồi số lượt share đã hơn mười nghìn lượt, bây giờ vượt qua con số trăm nghìn.
Vũ Vân Hân kích động nhếch miệng, nói: “Cùng nhau ăn thịt nướng ăn mừng đi”
Tiếng nhảy nhót vang lên khắp bãi đỗ xe, chưa đợi họ lên xe đã nghe được tiếng gậy sắt vang lên xung quanh.
Tiếng kim loại cố tình kéo dài trên mặt đất khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Bốn mẹ con như cảm nhận được gì đó, vội vàng lên xe.
Xe chậm rãi chìm xuống như có ai đó cố tình muốn đưa họ vào chỗ chết.
“Săm lốp bốn bánh xe của chúng ta xì hơi hết rồi”
Trong bãi đỗ xe yên ắng, tiếng thanh sắt lạnh lùng vang lên.
Những gì Vũ Vân Hân có thể làm bây giờ là không ra khỏi xe và đợi ai đó đến.
Ba đứa bé ngồi sau vội vàng ôm lấy nhau: “Làm sao bây giờ? Có khi nào chết không nhỉ?”
Vừa dứt lời họ liền nhìn thấy một gã đàn ông trùm đầu kéo một can xăng đi về phía họ.
Xăng trong can chảy ra, tay kia anh ta còn cầm một cái bật lửa.
“Tiêu rồi, đăng sau còn có người.” Bánh Bao nhìn ra phía sau.
Mấy tên đàn ông mặc quần áo đen đeo khẩu trang cầm gậy sắt trong tay.
Có vẻ như những người này muốn chặn họ ở bên trong.
Lúc này di động đã không có bất cứ tín hiệu gì, cả bãi đỗ xe như bị cô lập, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.