*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 710
“Nếu bọn con gặp khó khăn thì bọn con sẽ kêu!” Bánh Bao ra dáng anh cả che chở cho hai em của mình.
“Vậy mẹ đi nhanh về nhanh”
Vũ Vân Hân thừa dịp lúc Ninh Phượng đang nói rất hăng say bất ngờ đứng lên.
Bóng dáng cô lôi kéo sự chú ý của Ninh Phượng trên sân khấu, bà ta vốn tràn đầy sức mạnh nhìn Vũ Vân Hân ngồi vào vị trí của bà.
Vị trí bên cạnh chính là của chú Minh!
Ninh Phượng kinh ngạc trợn to hai mắt, chỉ thấy Vũ Vân Hân lấy một tờ giấy từ trong túi áo ra, ghé sát bên tai chú Minh thì thầm gì đó.
Mỗi một hành động của cô đều bị Ninh Phượng nhìn một cách chăm chú và chặt chẽ.
Con bé chết tiệt, ảnh hưởng đến lực chú ý của bà.
Ninh Phượng đứng trên sân khấu nói được một nửa đột nhiên rời khỏi sân khấu diễn thuyết, đi về phía khoảng giữa.
Vũ Vân Hân đắc ý nhếch môi, sau đó chú Minh cũng gật đầu, mỉm cười hài lòng.
Từ xa nhìn lại, hai người như vừa đạt được một thỏa thuận nào đó.
Ninh Phượng hoảng hốt, bà ta đã quên hết từ liên tục vài đoạn ngắn ứng dụng được kiểm soát rồi.
Phải biết rằng, với năng lực hiện tại của bà ta vốn không thể thuyết phục được tất cả các cổ đông trong đại hội, không có sự trợ giúp của chú Minh thì cho dù có nắm giứ cổ phiếu trên di chúc bà ta cũng không thể vững vàng ngồi vào vị trí Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị được.
“Tích…”
Một âm thanh chói tai phát ra từ loa, tất cả mọi người dưới sân khấu đều bị âm thanh này làm cho khó chịu đến mức bịt tai lại.
“Con cô bị người ta bắt đi rồi” Một giọng nói phía sau vang lên bên tai Vũ Vân Hân.
Như đang cố ý nói cho cô biết.
Vũ Vân Hân cuống quít quay đầu, nhìn thấy giữa ba đứa bé có thêm một người.
Cũng là người đàn ông mặc tây trang đen, nhưng lại khác với những người đang ngồi xung quanh.
Là Mục Lâm Kiên với một hào quang mạnh mẽ.
Sủi Cảo như rất yêu thích mùi hương trên người Mục Lâm Kiên.
Cái mũi nhỏ ngửi ngửi, vô cùng thân thiết kề sát vào người anh.
Mục Lâm Kiên chẳng những không từ chối mà còn vòng tay ôm lấy cậu.
Cánh tay thô ráp khiến người ta cảm thấy vững chãi và an toàn.