*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 688: Số tiền trong tài khoản
“Vậy chúng ta trở về bằng cách nào đây?”
Vừa nãy bọn họ lái xe mất một tiếng đồng hồ, bây giờ mà đi bộ có mà đi gãy chân cũng không về được.
Vũ Vân Hân vô cùng hối hận, nhìn khuôn mặt lo lắng của bọn trẻ: “Hay là chúng ta gọi cứu hị “Búp Bê, chú ấy quay lại kìa” Há Cảo kích động chỉ về phía trước.
Một chiếc xe quen thuộc chạy đến.
Cuối cùng Mục Lâm Kiên vẫn quay lại.
Ba đứa trẻ kích động mở cửa xe, nhanh chóng chạy xuống nhiệt tình đến chỗ anh.
Sắc mặt Mục Lâm Kiên ngồi sau xe lạnh lùng vô cảm, nhưng trong nội tâm anh đã bị bọn trẻ làm cho trở nên mềm mại.
Thật ra anh dành rất nhiều tình cảm cho bọn trẻ, lại vô cùng dễ bị cảm động.
Bọn trẻ có thể khiến anh nguôi giận một cách dễ dàng.
Xe dừng lại trước mặt ba đứa trẻ.
Ba đôi chân nhỏ bé vội vàng chạy đến.
Bọn chúng đừng thành hàng trước cửa xe, lễ phép cúi đầu: “Xin lỗi giám đốc Mục. Lúc nãy thái độ của bọn cháu có hơi ác liệt, là lỗi của bọn cháu”
Ba đứa trẻ lanh lợi khiến cho tài xế cũng cảm thấy bọn họ vô cùng đáng yêu.
Mục Lâm Kiên không hề dao động, gương mặt tuấn tú cao ngạo hất lên: “Đừng có mơ được lên xe chú.”
Giọng nói vô cùng cao ngạo khiến cho ba đứa nhỏ cứng người lại.
Bọn họ quên mất là con hàng này thù rất dai.
Ba đứa trẻ tranh thủ thời gian quay sang cầu Vũ Vân Hân giúp đỡ.
Cho dù bọn họ có nói thế nào cũng không bằng một câu nói của Búp Bê.
như thế, nhất định sẽ khiến cho Mục Lâm Kiên mê mẩn.
Vũ Vân Hân lạnh léo nhíu mày: “Thằng nhóc này, sao con lại biết mấy thứ như này?”
Hai đứa nhỏ còn lại cũng phụ họa theo Há Cảo, mở to mắt nhìn về phía Vũ Vân Hân: “Không phải mẹ hay dùng chiêu này đi dụ dỗ người đàn ông nông cạn đấy sao?”
Người đàn ông nông cạn…
Vũ Vân Hân khônng nhịn được liếc về phía Mục Lâm Kiên.
Anh ta đúng là… có chút nông cạn.
Cô lại cúi đầu xuống chớp mắt nhìn bọn trẻ: “Không có cách nào khác sao?”
Ba đứa nhỏ nhún vai: “Mẹ à, ngoài cái tuyệt chiêu này ra, những cách khác đều không được đâu. Mẹ cứ tin chúng con, chỉ có con trai mới hiểu rõ nhau thôi.”
Mục Lâm Kiên ngồi trong xe nhìn bốn mẹ con trước mặt, nửa ngày không nói được câu gì.
Anh hết kiên nhẫn hít một hơi dài.
Không đợi anh lên tiếng.
Vũ Vân Hân đột nhiên vuốt tóc của mình, tiện tay lưu loát tháo luôn chiếc dây buộc tóc ra, mái tóc dài như thác nước khẽ buông xuống.
Cô lắc đầu quyến rũ, nũng nịu nghiêng gương mặt đẹp đế của mình sang một bên, nháy mắt đưa tình với Mục Lâm Kiên: “Lâm Kiên”
Giọng nói nũng nịu nổi da gà của cô khiến cho bốn người con trai trước mặt ầm ầm sụp đổ.