*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 675: Thú vị
Hôm sau.
Vừa sáng sớm, Mục Lâm Kiên liền đến văn phòng làm việc, bốn năm cái camera giám sát được lắp rải rác đến tầng mười ba, bao gồm cả bên trong thang máy riêng của anh.
Trong phòng nghỉ của anh, trên ghế sô pha bày bừa mấy bộ anime, trên bàn trà đặt các món ăn ngon.
Phía trước mặt còn đặt một cái máy chơi game cao cấp, hình như là chuẩn bị cho ba đứa nhỏ.
“Chủ tịch Mục, bọn trẻ nói sáng nay muốn ăn đùi dê nướng”
Mục Lâm Kiên lạnh mặt, càu nhau: “Mới sáng sớm mà ăn đồ dầu mỡ?”
“Bọn nhỏ toàn như thế đó! Thích ăn thịt mài”
Mục Lâm Kiên chỉ đành phải sắp xếp đầu bếp chuẩn bị”
“Chủ tịch Mục, cô Vũ đến”
Một chiếc xe thể thao màu trắng chầm chậm tiến vào bãi đổ xe.
Vũ Vân Hân vẫn giống như mọi ngày, vì để tránh cho bé con của mình bị người ta phát hiện nên để bọn nhỏ chui vào trong thùng giấy, sau mới đưa lên lầu.
“Có ngửi thấy mùi gì thơm thơm không?” Tranh nhau hít hít ngửi ngửi.
Vũ Vân Hân gõ gõ vào thùng giấy: “Đừng nói nữa”
Thang máy đi lên tầng mười ba, cô lôi xe đẩy đưa mấy đứa nhỏ đến phòng để dụng cụ.
Vừa đóng cửa lại, ba đứa nhỏ nhanh chóng chui ra.
“Mùi thịt mùi thịt đó! Hai người có ngửi thấy không?” Sủi Cảo tham ăn nhắm hai mắt ngửi ngửi: “Mùi từ trên lầu đấy!”
“Đúng rồi!” Bánh Bao cười ngây ngốc: “Là mùi thịt dê, có cho thêm bột cây thì là, nguyên liệu đồ nướng…”
Màn Thầu không nhịn được nuốt nước miếng cái ực: “Thật muốn ăn một miếng”
Ngũ giác của tụi nhỏ rất mạnh, cho dù chỉ một chút mùi thồi cũng có thể phát giác ngay, nhất là mùi thơm của đồ ăn.
Màn Thầu lôi máy bay không người lái ra, một cái máy bay nhỏ bay vòng vòng bên ngoài tòa nhà tập đoàn Mục Lâm.
“Em thấy rồi, ở lầu trên! Tâng cao nhất!”
Bánh Báo và Sủi Cảo không đợi kịp cầm lấy trang bị của mình.
“Có bị Mục Lâm Kiên phát hiện không?”
“Mặc kệ đi! Ăn no cái bụng trước đã rồi nói” Sủi Cảo và Bánh Bao đã không đợi nổi nữa: “Chúng ta chỉ nếm thử một miếng nhỏ chứ không ăn”
Màn Thầu cảm thấy không đáng tin, nhưng vẫn cầm lấy thùng giấy đi theo bọn họ.
“Phòng ngừa trường hợp lần này gặp phải Vũ Thư Anh, chúng ta phải tránh camera giám sát, đóng công tác nguồn điện trước đã!”
“Được!” Sủi Cảo đã chuẩn bị xong xuôi.
Dựa theo nhịp bước của Bánh Bao, ba đứa nhỏ đều bước đi, xuất hiện ở hành lang của tầng mười ba.
Vũ Thư Anh đứng ở lầu mười bốn đã sớm cầm điện thoại giả vờ đang gửi tin nhắn, thật ra ống kính đã nhắm ngay hành lang của lầu mười ba.