*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 598: Chuột chết hay sao?
Toàn bộ trên xe của Vũ Vân Hân đều là mùi máu tươi với mùi nhựa, quay kiếng xe xuống, hương vị rất khó tan bay ra.
Bị bất đắc dĩ, cô đành phải đem xe đi rửa.
Vừa rồi lúc mở cái túi kia ra, bên trong một đống máu lớn làm dơ ghế lái phụ, sau đó phải dùng khăn giấy lau sạch sẽ, nhưng mà hương vị vẫn rất nồng.
Người rửa xe vừa mới đến gần đã bị mùi vị trong xe làm cho ngạt thở.
“Cô à, trong xe của cô có chuột chết hay sao thế?”
“Không có! Chẳng qua là quá lâu không có rửa xe thôi.”
Cô rất xấu hổ, xuống xe đã mờ ám khóa buồng sau xe lại: “8Buồng sau xe không cần rửa đâu, các người cứ rửa phía trước là được rồi.”
“Hôm trước có một chiếc xe có sự cố, cũng là mùi vị này. Tôi còn cho rằng vượt quá giới hạn của tôi rồi, ông đây cả một ngày còn không ăn cơm nổi, ai ngờ hôm nay lại đến thêm một chiếc nữa”
“Hơn nữa, có phải là một đám hay không đây?”
Mấy người rửa xe vô tình nhìn về phía Vũ Vân Hân.
“Nói không chừng, dù sao hôm nay cũng mới bắt được tài xế thế mà giấu thi thể ở trong xe”
Nói đến đây, mấy người đàn ông đột nhiên đều nhìn về phía sau xe.
Vũ Vân Hân đã phát giác được ánh mắt khác thường của mấy người này.
Cô đứng dậy đi tới: “Có việc gì sao?”
“Không có gì!”
Mấy người đàn ông cao lớn thô kệch nhìn cánh tay, bắp chân nhỏ của người phụ nữ này cũng không giống là người như vậy.
Sau khi rửa sạch xe xong, Vũ Vân Hân lên xe, gọi điện thoại cho Mục Lâm Kiên.
Lúc này Mục Lâm Kiên đang ở trong tiệc rượu nếm rượu.
“Ở đâu thế? Nhớ anhl”
Đột nhiên nghe được câu nói này của Vũ Vân Hân, xém chút nữa Mục Lâm Kiên đã sặc rượu đỏ chết.
Anh mấp máy môi: “Câu lạc bộ tư nhân Danh Đô”
“Tôi đến ngay”
Lúc đầu Mục Lâm Kiên định uống xong ly này sẽ đi, nghe nói như thế liền tìm một cái ghế ngồi xuống.
Hai người đi theo bên cạnh anh, không kịp chờ đợi vây quanh anh.
Kỳ thật chỉ cần có quyền thế có năng lực với cả nhan sắc, đi đến đâu cũng đều sẽ được người chú ý.
Anh uống rượu, nhìn về phía cửa.
Mỗi một lần chờ mong, đều là những người phụ nữ khác đi vào.
Tiệc rượu tối nay, phần lớn người đều ăn mặc long trọng, Âu phục giày da, lễ phục dạ hộ ưu nhã.
Chỉ là cách ăn mặc thế nào cũng không bì được với khí chất phi phàm không nhiễm bụi trần của Mục Lâm Kiên.
Anh lung lay ly rượu đỏ, khuôn mặt tuấn lãng, cao ngạo ngẩng lên, lộ ra hầu kết khiêu gợi dưới cái cằm hoàn mỹ, người mặc áo sơ mi trắng vừa, trong cử chỉ có hơi kéo căng quần áo có thể nhìn thấy thân thể cường tráng cứng rắn của anh.
Giống như đi giữa kích thích, mỗi một người đi ngang qua danh viện cũng nhịn không được mà nhìn anh vài lần.
Mấy cô gái chỉ dám đứng xa nhìn, không dám tới gần.
Bởi vì từ trước đến nay anh sẽ không kết duyên với bất kỳ một người phụ nữ nào trong trường hợp này, cho nên người bên cạnh Mục: Lâm Kiên đa số đều là thanh niên tuấn tú.
“Cô gái này là ai thế?”
“Sao lại ăn mặc như thế này nhỉ?”
“Tổng giám đốc Lý, anh mời loại người này đến à?”
Thanh âm huyên náo, làm cho Mục Lâm Kiên đạm mạc giương mắt.
Nhìn vào cửa, người anh muốn chờ cuối cùng tới.
Vũ Vân Hân không nghĩ tới cái gọi là tiệc rượu tư nhân sẽ có nhiều người như vậy, cả người nhìn trợn tròn mắt.
Từng công tử thân sĩ, tôn quý ưu nhã ở đại danh viện.
Nhìn một vòng, cảm thấy thế nào cũng giống nhau.
Cô bị cận thị ba độ, liên tục nhìn ở đây quả thực là làm khó cô mà.
một đoạn đối thoại làm cho cô mặt đỏ tới mang tai.