Chương 585: Chơi đùa mà thôi
Ba đứa bé đưa lưng về phía bọn họ, ăn thịt.
Nhất thời, toàn bộ hành lang giống như cách xa nhau một Thái Bình Dương, Vũ Vân Hân giống như bị con mình xem giống loại người như Mục Lâm Kiên mà cô lập cô.
Sau khi ăn cơm xong đã là rạng sáng.
Ba đứa bé không giống như ngày thường quấn quít kể chuyện cổ tích, mà tự mình năm lên giường ngủ thiếp đi.
Phòng bệnh yên lặng thiếu đi những màu sắc của mấy hôm trước, không có con quấn theo thì luôn cảm thấy có gì đó thiếu đi.
“Nói chuyện với anh một chút” Vũ Vân Hân kéo Mục Lâm Kiên đi ra khỏi phòng bệnh.
Tổng giám đốc Lăng hiu quạnh ngồi trong phòng bệnh, nhìn hai người đi ra khỏi cửa, cầm lấy điều khiển từ xa tắt âm lượng đi.
“Sau này mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tôi muốn nhất định phải về đến nhà trước bảy giờ tối” Vũ Vân Hân đi thẳng vào vấn đề.
Mục Lâm Kiên chán chường cau mày lại, cho nên chuyện tối nay cô trở về muộn tất cả đều đổ lỗi cho anh sao?
Vậy cũng trách anh hôm qua ra ngoài xã giao sao?
“Tôi không muốn làm cho bọn nhỏ buồn” Lời nói của Vũ Vân Hân rất dứt khoát, giống như dùng một khẩu súng không dính máu nhắm ngay tim của anh, bản vài phát.
“Nếu như không có việc gì thì sau này tự tôi làm cơm tối là được rồi”
Nói cho cùng, cố gắng của anh cũng không có ai nhìn thấy, bao gồm cả Vũ Vân Hân.
“Anh cũng mệt rồi, quay về nghỉ ngơi đi!” Cô xua đuổi anh giống như một người hầu, Mục Lâm Kiên có lòng tự ái cao đau lòng nhìn cô.
Đôi mắt bình tĩnh kia giống như muốn nhìn thấu cô, cô gái này không có trái tim sao?
Mỗi một câu nói ra lại có thể vô tình đến vậy.
“Vê phần tiền này tôi sẽ bồi thường cho anh! Yên tâm đi!”
Đối với Vũ Vân Hân mà nói, Bánh Bao kéo cô về thực tế, cũng nhắc nhở cô.
Mục Lâm Kiên rất nguy hiểm.
Lúc nào anh cũng có thể tự tay chia rẽ một nhà bốn người của họ, thậm chí còn ép buộc dẫn con đi.
Trước kia, Vũ Vân Hân còn cảm thấy mình rất lý tính, đối mặt với Mục Lâm Kiên sẽ có chừng có mực, không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô tham lam tình yêu của anh.
Bá đạo, mạnh mẽ yêu, làm cho cô bất tri bất giác mê luyến.
Thậm chí đêm nay còn từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh một đêm nữa.
Trước kia sở dĩ tiếp cận Mục Lâm Kiên chính là xem trọng danh lợi với tiền tài của anh, bây giờ nhất định cũng phải như vậy.
“Tôi không phải ba của chúng sao?” Một giọng nói trâm thấp khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến.
Vũ Vân Hân ngạc nhiên ngẩng đầu.
Bên trong đôi mắt kiên định của anh như mang theo ngọn lửa: “Trả lời tôi”
“Không phải!” Vũ Vân Hân quay mặt sang chỗ khác: “Mọi người đều là người trưởng thành, có thể chọn những gì mình muốn”
“Cho nên quan hệ giữa tôi với em là?” Mục Lâm Kiên kiêu ngạo bước một bước chân về phía trước, trực tiếp ép cô lui đến vách tường: “Vui đùa một chút thôi sao?”
Vũ Vân Hân xa lánh cúi thấp đầu: “Dù sao chúng ta cũng không có tương lai, sau này anh cũng sẽ không lấy tôi, tôi cũng không gả cho anh, chỉ thế thôi”
“Ha ha!” Mục Lâm Kiên quạnh quế cười một tiếng, gương mặt lạnh lẽo trong nhất thời trở nên căng thẳng, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng trừng: “Vậy thì chơi đùa”
Đầu ngón tay anh làm càn trượt xuống quần áo cô, hơi thở bức người mang đầy tính công kích mà đến.
“Tôi thích nhất chơi đùa với loại phụ nữ như em!” Anh mang theo giọng điệu trêu tức, bất cần đời, hung hăng bóp chặt hai tay của cô, giơ cao qua khỏi đầu, cưỡng ép đùa bỡn cô.
“Anh…… Thả tôi ra!”
“Bỏ ra vài tỷ trên người em, như thế nào em cũng phải cho tôi chơi đủ!”
Nói rồi, trực tiếp kéo cô vào cầu thang, Mục Lâm Kiên tựa như một con mãnh thú mất khống chế phát tiết hết phẫn nộ với bất mãn lên người cô, không cho cô từ chối, hung hăng chiếm đoạt cô vào lồng ngực mình.
Bên ngoài cửa cầu thang, tổng giám đốc Lăng lạnh lùng đứng ở đó, nghe tiếng thở dốc hổn hển kia, một loại cảm giác không cam lòng với giận dữ chưa bao giờ có làm cho anh ta muốn cạnh tranh đến cùng với Mục Lâm Kiên.
“Anh không biết sao? Vì tiền thì cái gì Vũ Vân Hân cũng đều đồng ý”
Âm Nguyệt trên người mặc đồng phục y tá đi tới từ phía sau lưng anh ta, nở nụ cười trong sáng với anh ta.