Chương 562: Bã đậu
Vũ Vân Hân nhìn tập tài liệu trước mắt.
Cùng là họ Mục nhưng trong tên lại không có hiện rõ tên của mẹ ruột.
“Bọn con thấy trong buổi tiệc mừng thọ, người thân cận nhất với ông Mục chính là bốn người dì đáng yêu đó.”
Nhắc đến bốn người dì này, Vũ Vân Hân lại nhớ đến bốn vị phu nhân lần trước mình gặp được ở văn phòng làm việc.
“Chắc không phải là con gái của một trong bốn người dì kia đấy chứ!” Bánh Bao cau mày.
“Không giống đâu! Vẻ ngoài của người cháu gái đó rất xấu! Còn dì thì lại rất xinh đẹp!”
Bốn vị phu nhân tràn ngập quý khí kia, đến tận bây giờ mà ba đứa nhỏ vẫn nhớ như in trong đầu.
Phong thái vẫn còn đó, gương mặt xinh đẹp tựa hoa.
Không hề giống như những gì người ngoài nói, phụ nữ mà đến tuổi thì chỉ như bã đậu. Còn bốn người dì đó không chỉ càng lớn tuổi càng xinh đẹp, trái lại càng giống như bị lão hóa ngược, càng thêm phong vị.
“Vậy những người khác thì thế nào? Nếu như ngay cả cháu gái cũng hế thì những người khác thì thế nào chứ?”
“Nói không chừng chính là cái kiểu dây mơ rễ má cách nhau cả mười mấy đời ấy!” Màn Thầu xoay máy tính lại.
Trên màn hình chính là sơ đồ quan hệ.
Lúc ấy kẻ khoác lác trong nhà ăn thật ra là dùng tiền ném ra cả.
Từng người đều là phú nhị đại, sáp lại toàn là mấy người có quan hệ từ bậc cha chú, rồi khoe khoang vốn liếng với nhau.
‘Vũ Thư Anh thuộc kiểu nhận tiền nhưng không làm, thế thì bọn họ cuối cùng đều chẳng giải quyết được gì hết sao?”
Ba đứa nhỏ khó hiểu, cau mày.
Luôn cảm giác mấy người này sẽ là tai họa ngầm, nhưng hiện tại chờ mãi chẳng thấy động tĩnh gì.
“Cốc cốc cốc!”
Đột nhiên có người gõ cửa.
Bốn mẹ con xoay người lại, nhìn thấy mấy vệ sĩ đang cung kính đi vào.
Bọn họ nhường lại một lối đi nhỏ ở giữa cửa, ông Mục mặc bộ âu phục bảnh bao, trong tay cầm quải trượng, cười ha hả, đi vào.
“Cháu ngoan…”
Lời vừa đến đầu môi thì ông vô thức nuốt trở lại, lập tức đổi giọng.
“Các cậu bạn nhỏ, lâu rồi không gặp”
Bốn mẹ con trầm mặc, từng người một đều xoay mặt đi chỗ khác.
Nhất là ba đứa nhỏ!
Bọn nó không muốn nhìn thấy ông cụ này tí nào.
“Ông mua vịt nướng Bắc Kinh các con thích nhất này!”
Nói xong, một đoàn người dài đằng đặc liên tục đẩy xe đồ ăn vào.
Phòng bếp vốn đang quạnh quế lạnh lếo đột nhiên trở nên náo nhiệt hẳn.
Đầu bếp mở cửa phòng bếp đi vào trước, bắt đầu múa dao.
Một mùi hương của đồ ăn ngon xộc vào mũi, đủ hong chết bọn con nít ở nhà hàng xóm, lý trí của ba đứa nhỏ bị đầu bếp hấp dẫn.
Mặc dù nói bọn nhỏ thích người đẹp, không bằng nói bọn nhỏ càng thích đầu bếp hơn.
Phương pháp dùng dao khéo léo, nhìn thấy bọn nhỏ trợn mắt há mồm, đôi tay mũm mỉm không nhịn được mà vỗ tay hoan hô.
“Đúng là lợi hại mà!” Ba đứa nhỏ kinh ngạc hét to.
“Xem có vui không nào?” Ông Mục cố ý dẫn theo đầu bếp giỏi tạp kỹ đến, định lấy lòng bọn nhỏ.
“Vui ạ” Ba đứa nhỏ lễ phép trả lời.
“Nào, lại nếm thử nào, mới được nấu xong luôn đó! Ăn vô cùng ngon luôn à nhat”
Nguyên một đĩa thịt nướng đủ sắc đủ hương được cắt bày gọn gàng trên bàn.
“Con muốn ăn đùi!” Ba đứa nhỏ muốn có được hai cái đùi.
“Em muốn ăn!”
“Không được, anh muốn ăn mài”
“Em không muốn ăn phao câu vịt đâu, em muốn ăn đùi mà!”
Ba đứa nhỏ đột nhiên tranh giành.
“Đừng vội! Ông sẽ gọi người đem đùi vịt nướng đến cho các con mà: “Không muốn! Con muốn cái này mà!” Ba đứa nhỏ chỉ vào con vịt quay trước mặt.
Có rất nhiều thứ nhiều ra thì không trân trọng nữa, ít đi mới thúc đẩy người ta giành giật.
“Anh lớn nhất, hai đứa phải nghe anh! Nghe theo anh!” Bánh Bao ỷ mình là anh cả, thuận tay với lấy đùi vịt.
Màn Thầu gần như đã khỏi bệnh hẳn, có thể xuống giường được, đi vào phòng bếp vội giành lấy cái còn lại.
Sủi Cảo, đến nay bệnh tình vẫn chưa khỏi hẳn chỉ có thể năm ở trên giường, khóc lóc: “Đều là do lão già thúi nhà ông, nếu không phải do ông thì cái đùi vịt đó chính là của con!”
“Ôi chao! Ôi cháu ngoan, chuyện này nào có liên quan đến ông chứ! Đừng khóc mà!” Ông Mục đau lòng đi đến.
“Chính là do ông! Là ông phái người giết bọn tôi, còn đuổi tận giết tuyệt nữa!” Sủi Cảo vừa khóc vừa tố: “Lúc đó còn tưởng là ngỏm củ tỏi luôn rồi chứ! Ông giờ thì tốt rồi, còn dám đến đây nữa, cút ra ngoài ngay!”