Chương 560: Chọn ngày kết hôn đi
Thấy Ninh Phượng cầm một bản hợp đồng đến trước mặt ông Vũ, đưa cho ông ta một con dấu, sau đó cầm ngón trỏ ông ta rồi ấn xuống bản hợp đồng kia.
Tay cầm con dấu đang cực kì run rẩy, dưới tình huống này mà còn bắt ký hợp đồng, quả thật đang hành hạ người ta.
“Tôi cũng muốn hỏi, bố tôi đã xem quan bản hợp đồng kia chưa?”
Vũ Vân Hân nghỉ ngờ nhìn bà ta.
Ninh Phượng cong môi nở nụ cười: “Câu hỏi này rất hay đấy! ông ấy đã xem qua rồi, con không thấy bên cạnh còn một vị luật sư sao? Luật sư có đọc qua bản hợp đồng này cho ông ấy nghe đấy”
“Tôi cho rằng phần hiệp ước này không có tác dụng” Vũ Vân Hân giận dữ đứng dậy, đi đến trước màn hình TV: “Lúc ấy ông ấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, sinh hoạt cũng không thể tự mình làm, tay cầm bút còn run kia kìa, tôi không nghĩ Vân Thế Kiệt có thể nghe được âm thanh nào trên bản hợp đồng kia. Mặt khác, làm sao các người chứng minh được lúc đó ông ấy tỉnh táo chứ?”
“Pháp luật đã có hiệu lực rồi, chúng tôi không cần chứng minh nữa”
Ninh Phượng toàn thắng nỏ nụ cười: “Chúng tôi chỉ cần thực hiện là được rồi”
“Hèn hạ!” Vũ Vân Hân quả thực muốn điên người.
“Chọn ngày để kết hôn đi!”
Cậu Hoa đắc ý cười nói: “Đến lúc đó cô chính là người của nhà họ Hoa chúng tôi rồi, ha ha ha!”
“Chị, chúc mừng chị nhé.”
Một chiêu này của Ninh Phượng quả thực nghiền ép Vũ Vân Hân đến mức không thể trở mình.
Mới đầu cô còn tưởng chỉ cần chứng minh mình không chết là được, bây giờ xem ra cho dù không chết, cô cũng không có chút tác dụng nào.
Vũ Vân Hân vò đã mẻ lại sứt: “Anh dám lấy tôi sao!”
“Sao lại không dám? Đồ đàn bà như cô, ông đây đã cho cô hơn 300 triệu tiền sính lễ rồi ! Huống chỉ tôi cũng đâu cần cô sinh con, cô âm 1 cái mẹ gì nữ?”
Bánh Bao nghe thế thì muốn phát điên lên: “300 triệu sao? Đồ nghèo kiết xác như ông cũng không cần hẹp hòi thế chứ! Người đẹp nhà chúng tôi có rất nhiều người theo đuổi đấy, sao phải vừa ý ông chứ?”
“Mặc kệ có vừa ý hay không, con đàn bà này nhà mày vẫn phải gả cho tao!”
Cậu Hoa cầm bản hiệp ước gào lên khoe khoang: “Biết chữ không?
Đồ con hoang!”
Hai chữ con hoang quả thực đang vũ nhục nhân cách cô.
Vũ Vân Hân giơ tay trực tiếp tát hai cái lên mặt cậu Hoa.
Cô đột nhiên đánh người như thế làm cho Ninh Phương vô cùng kinh ngạc.
“Nói chuyện cho sạch sẽ một chút! Bà đây có đánh tàn anh thì vẫn bồi thường được!”
Vũ Vân Hân ôm lấy Bánh Bao, cực kỳ tức giận đi ra ngoài.
“Con đàn bà thối như cô dám đánh tôi sao?”
Cậu Hoa không phục lập tức vọt lên.
Ngoài cửa, hơn mười vệ sĩ đang đứng sững, lúc nhìn thấy Vũ Vân Hân đi ra thì từng người cung kính cúi đầu, như nhìn thấy người phụ nữ của đại ca.
“Cô Vũ! Xin chào!” Trăm miệng một lời, vô cùng khí thế.
Cậu Hoa kia khẽ giật mình xoay người nhìn về phía Ninh Phượng: “Quen xã hội đen à “Không phải chứ!” Hai người lập tức nhìn về phía Vũ Thư Anh.
Cô ta nhận ra mấy vệ sĩ kia, nhưng tuyệt đối sẽ không nói đó là người của ai, bởi cô ta không tin chuyện này là thật, thà răng cứ làm như không biết còn hơn: “Làm sao con biết được, đừng nhìn con!”
Vũ Vân Hân đi ra khỏi cửa, mấy vệ sĩ kia nhanh chóng vây quanh cô, mấy người dẫn đầu còn lại lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông kia.
“Tổng giám đốc Mục, đúng là cô Vân đi xem mắt” vệ sĩ báo cáo trong bộ đàm.
“Đẹp trai không?”
“Không ạ!”
“Gó tiền hơn tôi không?” Lúc này Mục Lâm Kiên vẫn còn trong phòng họp thì đột nhiên đứng dậy nghe điện thoại.
Nhưng nội dung anh đang nói lại có chút không liên quan với buổi hội nghị vô cùng nghiêm túc này.
Tất cả mọi người đều ngaaph tràn tò mò nhìn về phía anh.
“Tổng giám đốc Mục, ở đây ngoài anh ra, không ai có tiền hơn anh cả”
“Cao hơn tôi không?”
“Không cao!”
“Vóc người đẹp à?”
“Không đẹp!”
Nghe thế, Mục Lâm Kiên cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Bây giờ cô Vũ đã trở về. Chúng ta có cần rút lui không ạ?”
“Ừ! Nếu như lại phát hiện đi xem mặt, vậy đi theo sát cho tôi! Hơn nữa, phái thêm 100 người đứng ở cửa ra vào”
“Vâng ạ!”
Mục Lâm Kiên đúng là đang khiến đàn ông trên thế giới này không dám tới gần Vũ Vân Hân.