Chương 548: Nói với mẹ cô, cẩn thận một chút
“Tại sao lại không nói gì nữa? Không phải cô là bảo bối của mẹ sao, cái gì cũng nói với mẹ cô cơ mà?” Vũ Vân Hân cao ngạo đi tới bên cạnh Vũ Thư Anh.
¡ không phải là bảo bối của mẹ” Vân Thư Anh bỏ điện thoại vào trong túi, làm vẻ bình tĩnh đi về phía văn phòng.
“Nói với mẹ cô, cẩn thận một chút!”
Lời nói này khiến trái tim của Vân Thư Anh run bần bật lên.
Giống như kế hoạch của cô ta và Ninh Phượng đã bị Vũ Vân Hân nhìn thấu.
“Hiện tại tôi đã chịu quá nhiều đau thương và tủi nhục, tôi sẽ không lưu tình, sẽ trả lại hết tất cả những thứ này”
Giọng nói của cô càng khiến Vũ Thư Anh bước đi nhanh hơn, giống như chỉ cần dừng lại một phút thôi sẽ bị Vũ Vân Hân túm chặt lại.
Vân Thư Anh không rõ tại sao bản thân lại sợ cô đến thế!
Khí phách mạnh mẽ bây giờ khiến cô ta hoàn toàn vô lực.
Cô ta nghĩ mà run, ngồi trong văn phòng, phiền muộn ôm lấy đầu.
Trả lại gấp đôi…
Giết chết hai mẹ con họ sao?
Cô ta không muốn chết!
Sợ hãi cùng những bất an trong lòng khiến cô ta nóng ruột.
Vũ Thư Anh vội vã gọi điện cho Ninh Phượng.
Đối với cô ta mà nói, Ninh Phượng chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chỉ cần nghe được tiếng của Ninh Phượng thì cô ta sẽ yên tâm hơn.
“Làm sao bây giờ? Vũ Vân Hân nói sẽ trả lại gấp đôi!” Giọng của cô ta run lên, điện thoại di động cầm trong tay cũng run rẩy theo đó.
“Con bình tĩnh một chút!”
Ninh Phượng tức giận hét lớn.
Vốn dĩ bà ta đang thấy chán đời như vậy, sự uất ức của đứa con gái vô dụng này lại càng làm phiền đến bà ta.
“Con đi xin lỗi Vũ Vân Hân cho mẹ”
“Cái gì!” Vũ Thư Anh cực kì không tình nguyện. Chết cũng được, còn hơn phải đi xin lỗi Vũ Vân Hân.
“Nếu con không đi, mẹ sẽ nói tất cả mọi chuyện là do con làm”
Vũ Thư Anh sợ hãi: “Mẹ, sao mẹ có thể làm như thế?”
Cô ta vẫn luôn tôn trọng mẹ mình, làm cái gì cũng nói cho Ninh Phượng nghe. Vậy mà hiện tại lại trở mặt với cô ta như vậy sao?
“Con có đi hay không? Mời cô ta đến nhà chúng ta một chuyến đi!”
“Để giết chết cô ta sao?”
“Con bị điên sao? Mời nó đến nhà chúng ta, nhất định nó sẽ đồng ý”
Mục đích cuối cùng của Vũ Vân Hân khi quay về, chẳng phải là muốn cùng bà ta tranh đoạt lại nhà họ Vân sao?
Bây giờ cho cô một cơ hội trở về, không phải đúng theo những gì cô muốn à?
Ninh Phương không thể nghĩ ra được lý do gì để cô từ chối.
“Trong khoảng thời gian này, con phải làm bạn với nó”
“Không muốn” Vân Thư Anh nhất quyết từ chối.
“Cô ta không có bạn bè, đối với loại người này thì tình cảm rất dễ chạm đến. Con cố gắng đối xử tốt với cô ta, sau đó tặng cô ta một đòn chí mạng”
Câu này khiến cho Vũ Thư Anh cảm thấy phía trước mịt mờ quá đi thôi.
Vũ Vân Hân hận bọn họ tới tận xương tủy, làm sao mà có thể cùng cô ta làm bạn bè được?
Nhìn lên tầng, tình cờ gặp được ông Mục đang ở hành lang thang máy tầng mười ba.
Cô ta tò mò đứng dậy.
Chỉ thấy phía sau ông Mục là hai bảo vệ cầm theo một lượng lớn đồ bảo dưỡng.
“Tổ năm làm việc ở đây?”
Ông Mục nhìn xung quanh, thực sự không có nhiều, so sánh với những tầng khác thì hiu văng quá.
“Người đâu?”
“Ở bên này, thưa ông Mục”
Đi hơn một nửa vòng, cũng nhìn thấy được vài người.
Chỉ là từ trong văn phòng nhìn ra, không thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân đâu, ở phía trước, một vài nhân viên bộ phận thư kí thấy ông Mục tới, ngay lập tức đứng dậy.
Tất cả đều kinh ngạc đứng trước mặt ông Mục: “Vũ Vân Hân đâu?”
“Cô ấy hiện đang ở văn phòng bên cạnh”
“Chào ông Mục.”
Lời nói vừa dứt, ông Mục lại đi về phía văn phòng bên kia.
Gòn lại một vài người, xì xâm nói chuyện với nhau: “Sao ngài Mục lại đến đây?”
“Có phải tổ trưởng của chúng ta lại làm gì sai không?” Vũ Vân Hân gần đây có nhiều tin tức như thế, mọi người đều cho rằng cô bị công ty làm khó.
Đang ở trong văn phòng đọc tư liệu về hạng mục, Vũ Vân Hân nghe thấy cửa văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Bang!” Hoàng Hà đang cầm ly cà phê trong tay, ngạc nhiên nhìn về phía cửa, nhất thời kích động làm rơi mất ly cà phê trong tay.
“Mục…Mục…Mục..” Cô ta nói từ Mục này cũng tới nửa ngày rồi.
Vũ Vân Hân tưởng rằng đó là Mục Lâm Kiên, khó chịu trợn trắng mắt nhìn về phía cửa.