*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 536: Là con của cô sao?
“Bọn chúng là con của cô sao?”
Lăng Tổng mở miệng hỏi một câu khiến Bánh Bao hơi bối rối.
Hoảng sợ lúc trước, bây giờ phải chuẩn bị vạch áo cho người xem lưng.
“Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Vũ Vân Hân cảnh giác, cô chú ý đến biểu tình của Bánh Bao.
Hai mẹ con giao tiếp thông qua ánh mắt.
Lăng Tổng cười nói: “Tôi tò mò hỏi thử thôi”
“Có gì mà phải tò mò! Chính là con trai tôi!”
Vũ Vân Hân đột nhiên trả lời, khiến Màn Thầu đang nằm trên giường bệnh đột nhiên tỉnh lại.
Cậu cố chấp mở miệng ra, vất vả nói: “Nói bậy! Không…không..”
Đã bị thương thành như vậy, còn muốn bảo vệ danh tiếng cho mẹ mình, thật sự là một đứa trẻ có hiếu mà.
Bánh Bao chạy đến bên giường, nhìn Màn Thầu sốt ruột: “Em cuối cùng cũng tỉnh rồi! Bọn anh đều rất lo lắng cho eml”
“Lo lắng gì cho em, em sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu”
Màn Thầu còn muốn giữ lại chút sĩ diện, còn muốn dựa vào bản thân mình mà đứng dậy.
Nhìn xung quanh, cũng chỉ thấy giường bệnh bên cạnh trống không.
“Há Cảo vẫn chưa quay về sao?”
Vũ Vân Hân và Bánh Bao im lặng lắc đầu.
Màn Thầu cảm thấy chán nản than thở.
Lục Tâm đứng ở một bên, vốn dĩ còn muốn hỏi nhiều một chút, nhìn thấy dáng vẻ ba mẹ con bi thương lạc lõng, cũng không nỡ phá hỏng.
bầu không khí này.
Anh ta biết điều nói nhỏ bên cạnh: “Màn Thầu em phải dưỡng bệnh cho tốt, có chuyện gì, có thể tìm anh Lăng bất cứ lúc nào!”
Màn Thầu cố chấp lên tiếng trả lời: “Được thôi! Chú!”
Cách gọi chú này, thật khiến cho Lăng tổng nghe thấy không dễ chịu.
Suy cho cùng ở trong ấn tượng của anh ta, thì mấy đứa bé này cũng hay gọi anh Lục Tâm.
Anh ta nhìn chính mình trước tủ kính, mong muốn chiến thắng mạnh mẽ nói: “Các cháu hay gọi Mục Lâm Kiên là gì?”
“Ông chú phẫu thuật thẩm mỹ!”
Ngay lập tức, Lăng tổng cảm giác như mình thắng cả thế giới, may mà bọn trẻ không gọi anh ta là “đàn bà”!
Anh ta quay người đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống.
Trong lúc không để ý, đụng đến điều khiển từ xa nằm trên sô pha.
Ti vi đột nhiên được bật lên.
“Gần đây, cô Vũ nhân viên nào đó của Tập đoàn Mục Lâm vì che chắn con trai mình giết người phạm tội, coi thường pháp luật, không chỉ không đối mặt giải thích rõ ràng với người nhà của người chết, mà còn..”
Nội dung tin tức từ sáng đến bây giờ đã tăng đến một cấp bậc.
Màn Thầu nằm ở trên giường bệnh xem đến tức giận vô cùng, tần suất tim trên máy bắt đầu nhấp nhô, phát ra âm thanh cảnh báo.
Vũ Vân Hân nhanh chóng lấy điều khiển từ xa tắt tỉ vi đi.
“Con không cần để ở trong lòng! Việc dì đang giải quyết, dì có mời luật sư đại diện! Chỉ là người bên ngo: Màn Thầu không muốn nghe, quay mặt đi, im lặng nhắm mắt.
Đây chính là một nỗi đau trong lòng cậu.
Cậu không chịu nổi nhất chính là đều bị người khác vu cáo, oan ức đầy bụng trào lên trong lòng ngực, nước mắt lại tuôn trào ra.
Vũ Vân Hân nhẹ nhàng vuốt đầu cậu: “Dì biết con không giết người, nhưng tìm chứng cứ sự thật còn cần một chút thời gian, cho dì thêm một chút thời gian được không?”
“Chuyện này không liên quan đến dì” Màn Thầu mạnh mẽ đẩy tay Vũ Vân Hân ra.
Chuyện một mình cậu làm một mình cậu chịu, không thể trách bất kì ai.
Vũ Vân Hân buồn phiền nhìn đồng hồ, tại sao lâu như vậy vẫn không thấy tin tức của Mục Lâm Kiên?
Đảo tư nhân.
Đảo tư nhân của ông cụ Mục có thể gọi là thiên đường của sự hạnh phúc.
“Không làm gì cả! Bố còn không biết Vũ Vân Hân là ai cơ mà”